Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 13: Phần Thưởng Còn Chưa Lấy Được
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:16
Thịnh Ý rất nhanh đã nhập tâm vào trạng thái phẫu thuật, ra tay dứt khoát, chuẩn xác, mạnh mẽ.
Dù những người khác nhìn mà tim đập chân run, nhưng rồi lại ngạc nhiên phát hiện kỹ thuật phẫu thuật của Thịnh Ý thậm chí còn tốt hơn cả Mạnh Cẩn Chu!
Mạnh Cẩn Chu là người kinh ngạc nhất. Người khác có thể không nhận ra, nhưng anh thì thấy rõ ràng, vết mổ mà Thịnh Ý rạch ra không hề kém chút nào so với thầy của anh.
Mà thầy của anh chính là nhân vật nổi danh quốc tế. Còn người trước mắt này, trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, vậy mà lại lợi hại đến mức có thể so sánh với thầy anh, đây là khái niệm gì chứ?
Mạnh Cẩn Chu ngẩn ngơ, ánh mắt ngây dại dán chặt vào Thịnh Ý rất lâu, rất lâu.
“Đo huyết áp, kẹp phẫu thuật.”
Thịnh Ý thao tác lưu loát như mây trôi nước chảy. Người khác nhìn mà dần bị cuốn vào, cô nói gì thì họ làm theo nấy.
Chưa đầy nửa tiếng, Thịnh Ý đã hoàn thành ca mổ.
Mạnh Cẩn Chu không khỏi khâm phục tốc độ của cô. Nếu đổi lại là anh, với ca mổ phức tạp thế này, e là một tiếng đồng hồ cũng chưa chắc làm xong.
Ngay từ đầu, anh đã đánh giá thấp mức độ phức tạp của ca mổ cũng như tình trạng bệnh nhân. Nghĩ lại, anh không kìm được mà thở phào may mắn, thật may là hôm nay Thịnh Ý đến, nếu không, chỉ dựa vào anh thì chắc chắn không thể hoàn thành được ca phẫu thuật này.
Nghĩ đến lời dặn dò của cha mình, sắc mặt anh càng thêm tái nhợt.
May mắn, may mắn là cuối cùng đã không làm hỏng việc.
“Xong rồi, theo dõi thêm nửa tiếng nữa là có thể đưa bệnh nhân ra ngoài.”
Nghe Thịnh Ý nói xong, mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất.
Trời mới biết nửa tiếng vừa rồi họ căng thẳng đến mức nào.
Đặc biệt là khi Thịnh Ý thao tác trong vết mổ chưa đến hai centimet ấy, trái tim họ như muốn nhảy ra ngoài, vừa kích thích vừa căng thẳng đến mức không chịu nổi, nhưng lại không thể quay mặt đi.
Nếu ví von, cảm giác ấy chẳng khác nào khi chờ điểm thi đại học, hồi hộp mở xem điểm, chờ mãi mà trang chưa hiện ra, rồi bỗng một cái nhấn chuột, điểm số hiện lên ngay trước mắt. Cú sốc ấy khiến tim đập thình thịch, như thể một tia sét nổ tung trên đỉnh đầu, khiến người ngoài giòn trong cháy.
“Tôi thật sự căng thẳng quá, áo quần ướt sũng cả rồi.”
“Có ai mà không thế chứ.”
Đâu chỉ là áo quần ướt, bọn họ còn đứng không nổi nữa là.
Dù vậy, vẫn phải tiếp tục quan sát tình trạng bệnh nhân.
Nửa tiếng trôi qua, mọi người cuối cùng cũng thở phào thật sự. Mạnh Cẩn Chu với tư cách bác sĩ chủ trị, đi đầu dẫn nhóm bác sĩ y tá ra ngoài.
Ở bên ngoài, viện trưởng Tân đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng. Thấy cửa phòng mổ mở ra, ông lập tức lao tới, nôn nóng hỏi Mạnh Cẩn Chu:
“Thế nào rồi?”
“Không phụ sự mong đợi.”
Nghe vậy, viện trưởng Tân mới buông lỏng cả người. Ông vừa định cúi đầu nhìn ông Giang một cái thì bỗng trước mắt tối sầm, hai mắt lật ngược, ngất xỉu tại chỗ.
Mạnh Cẩn Chu: “…”
Có cần phải xúc động như vậy không?
Bà lão ngồi ngoài cửa nghe được câu “không phụ sự mong đợi” thì kích động chạy ào tới. Bà muốn nhào lên ôm ông Giang, nhưng bị Mạnh Cẩn Chu nhanh tay chặn lại.
Dù thế cũng chẳng ngăn được cảm xúc của bà. Bà khóc đến nước mắt giàn giụa:
“Ông Giang ơi, ông không sao thật sự là tốt quá rồi. Ông không biết tôi lo cho ông thế nào đâu. Tôi đã biết, ông trời sẽ không nỡ mang ông đi dễ dàng như vậy. Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Hai y tá vội vàng đỡ bà dậy. Mạnh Cẩn Chu dặn dò kỹ lưỡng:
“Hiện tại tình trạng bệnh nhân mới chỉ vừa ổn định. Tuyệt đối không được chạm vào vết mổ. Trong vòng ba ngày không được ăn uống gì cả, người nhà nhất định phải tuyệt đối tuân thủ chỉ định y tế.”
Bà lão liên tục gật đầu:
“Cậu yên tâm đi, không ai quý trọng ông Giang nhà tôi hơn tôi đâu.”
Ban đầu Thịnh Ý còn nghĩ mình đã giúp viện trưởng Tân giải quyết cơn nguy cấp, xin một cái chứng nhận tư cách chắc cũng không quá đáng. Nào ngờ ông lại xúc động đến mức ngất xỉu. Thế chẳng phải hôm nay công toi rồi sao?
Thịnh Ý thở dài. Cô thấy mình đúng là xui xẻo, lúc đầu thì không gặp được viện trưởng, bây giờ gặp được rồi, vừa lập công thì ông lại ngất.
Đành thôi, lần sau đến xin chắc ông ấy sẽ chịu nhận thôi. Thịnh Ý nghĩ thầm trong bụng.
Có một y tá chuẩn bị đi thay đồ, dẫn Thịnh Ý cùng đi. Sau khi cả hai thay xong, Thịnh Ý định ra cửa tìm Lưu thôn trưởng.
Không biết thôn trưởng đã đợi mình bao lâu rồi, Thịnh Ý còn thấy hơi áy náy.
Thấy cô muốn đi, y tá kia nhiệt tình mời:
“Đồng chí, có muốn đi ăn trưa với tôi không? Giờ cũng tới bữa rồi.”
Sờ sờ cái bụng đói đang réo ùng ục, có thể ăn ké một bữa miễn phí thì Thịnh Ý tất nhiên không muốn từ chối, nhưng không còn cách nào khác, chắc hẳn thôn trưởng Lưu đã chờ mình rồi, cô không thể ích kỷ như vậy được.
“Cảm ơn nhé, nhưng thôi, còn có người đang đợi tôi, tôi phải đi ngay.”
“Không sao đâu, đồng chí đã giúp bọn tôi việc lớn thế này, bệnh viện chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn nữa mà. Thế này đi, cô gọi người ấy đến, cùng nhau vào nhà ăn ăn cơm, miễn phí hết.”
Thịnh Ý nghe xong có chút động lòng, nghĩ tới chắc thôn trưởng Lưu cũng chưa ăn gì, thế là lập tức gật đầu đồng ý.
Nữ y tá sợ lát nữa Thịnh Ý tìm không thấy mình, nên chủ động đi cùng cô để gọi người.
Hai người ra đến cổng bệnh viện thì quả nhiên thấy thôn trưởng Lưu đang ngồi chồm hổm ở đó chờ.
Thấy Thịnh Ý đi ra, thôn trưởng Lưu vội đứng dậy, cười hiền lành với cô:
“Tiểu Ý, xong việc rồi à.”
Vì có người ngoài nên thôn trưởng Lưu không tiện hỏi thẳng kết quả, sợ lỡ thất bại thì Thịnh Ý sẽ khó xử, nên chỉ nói một câu đơn giản coi như chào hỏi.
Thịnh Ý gật gật đầu, chỉ sang cô y tá bên cạnh:
“Cháu vừa giúp bệnh viện một việc, vị đồng chí này mời chúng ta cùng vào nhà ăn ăn cơm, cháu đặc biệt ra đây tìm bác.”
Nữ y tá thấy thôn trưởng Lưu giống như bậc trưởng bối của Thịnh Ý, nên cũng nói chuyện rất thân thiện:
“Không mất tiền đâu, miễn phí hết.”
Thôn trưởng Lưu nghe nói là miễn phí thì thoáng do dự, nhưng ngay lập tức từ chối.
Tuy không biết Thịnh Ý đã giúp bệnh viện chuyện gì, nhưng ông hiểu rõ mình không thể theo vào ăn cơm chùa. Nếu không, người trong bệnh viện sẽ nghĩ Thịnh Ý vừa đòi lợi ích này lại còn muốn thêm lợi ích khác, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô.
Thôn trưởng Lưu từ chối rất kiên quyết, Thịnh Ý cũng không tiện đi ăn một mình, đành khéo léo từ chối ý tốt của y tá.
Nữ y tá nghĩ đến việc Thịnh Ý đã lập công lớn như vậy mà phần thưởng còn chưa nhận, bèn nói:
“Đồng chí Thịnh, không ăn cơm cũng được, nhưng cô cũng không thể đi luôn chứ? Viện trưởng Tân còn chưa kịp trao phần thưởng cho cô mà.”
Nghe thấy còn có phần thưởng, mắt Thịnh Ý sáng rực lên.
Nữ y tá nhìn dáng vẻ ấy, thấy cô đáng yêu vô cùng, liền mỉm cười:
“Bác ạ, đồng chí Thịnh, hai người cứ vào ăn đi, dù sao mỗi bữa nhà ăn cũng đều nấu dư ra một chút, thêm hai suất của hai người cũng chẳng sao.”
Thịnh Ý cũng không tiện từ chối mãi, bèn kéo thôn trưởng Lưu cùng đi.
Đúng vào giờ cơm, nhà ăn đông nghịt người. Y tá dẫn Thịnh Ý cùng đi đến quầy dành cho nhân viên y tế.
“Chào anh, lấy ba suất.”
Cơm ở quầy nhân viên rất đầy đặn, một người đàn ông trưởng thành ăn cũng no nê.
Ba người mỗi người bưng một khay cơm, theo y tá tìm chỗ ngồi.
Nữ y tá đảo mắt một vòng, thấy Mạnh Cẩn Chu cùng mấy người khác đang ngồi với nhau, mà chỗ bên cạnh còn mấy ghế trống, liền nghĩ chắc họ đi cùng nhau, bèn dẫn Thịnh Ý và thôn trưởng Lưu tới đó.