Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 14: Cô Ấy Chính Là Bác Sĩ Gây Mê

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:16

“Có rồi, chúng ta sang bên kia đi.” Y tá nữ vui vẻ chỉ về phía Mạnh Cẩn Chu.

Ba người cùng đi về phía đó.

Một cô gái ngồi ở dãy ghế thấy y tá dẫn theo hai người lạ đi tới, trong đó có một cô gái xinh đẹp đến mức quá đáng.

Cô ta theo bản năng liếc nhìn Mạnh Cẩn Chu, phát hiện anh hoàn toàn không để ý đến Thịnh Ý, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hà Tĩnh, sao cậu lại đưa người ngoài vào khu vực y bác sĩ chứ.”

Giọng cô ta gái tràn đầy bất mãn, Hà Tĩnh thì cau mày đáp lại.

“Người ta vừa rồi đã giúp chúng ta một việc lớn, tôi mời người ta đến ăn cơm thì sao nào. Giới thiệu một chút, đây là đồng chí Thịnh Ý, chính là bác sĩ gây mê trong phòng phẫu thuật ban nãy.”

Lời vừa dứt, những người đang cúi đầu ăn cơm bỗng đồng loạt ngẩng lên.

Lưu thôn trưởng vốn đã thấy không thoải mái, giờ lại bị bao nhiêu bác sĩ, y tá trong bộ đồ trắng nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức suýt chút làm rơi bát cơm.

Trong những người đó, Mạnh Cẩn Chu ngẩng đầu cao hơn hẳn, bởi anh thật sự rất muốn xem rốt cuộc người có tay nghề phẫu thuật còn giỏi hơn cả mình trông như thế nào.

Nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Thịnh Ý, Mạnh Cẩn Chu bất giác ngẩn người.

Cô gái vừa lên tiếng là Thôi Đồng, nhìn thấy dáng vẻ si mê của Mạnh Cẩn Chu thì tức đến mức muốn dậm chân.

Cô ta khẽ kéo tay áo Mạnh Cẩn Chu, vẻ mặt khó đoán:

“Anh Mạnh, cứ nhìn chằm chằm một cô gái như thế, không hay đâu.”

Mạnh Cẩn Chu lúc này mới sực tỉnh, vội vàng dời mắt đi, hoảng hốt đỏ mặt, cả người luống cuống.

Anh vụng về giải thích:

“Đồng chí Thịnh, tôi không cố ý, xin lỗi.”

Thịnh Ý hơi nhướng mày, không nói gì. Vừa rồi khi Mạnh Cẩn Chu nhìn chằm chằm, ánh mắt trần trụi ấy quả thật khiến cô thấy bị mạo phạm.

“Chúng tôi có thể ngồi ở đây không?”

Xuất phát từ phép lịch sự, Thịnh Ý vẫn cảm thấy nên hỏi ý kiến người khác.

Chu Chí Tân lập tức sốt sắng trả lời:

“Tất nhiên rồi, Thịnh Ý, cô ngồi ở đây đi.”

Anh ta vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, hết sức nhiệt tình mời Thịnh Ý ngồi xuống.

Thôi Đồng cực kỳ chướng mắt mấy gã đàn ông này, chỉ cần thấy cô gái nào đẹp là lập tức như chó con nhào tới, thật đáng ghét.

Cô ta lặng lẽ lườm nguýt, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thịnh Ý quan sát một vòng, bên kia chỉ còn chỗ trống cạnh Mạnh Cẩn Chu. Nếu ngồi ở đó thì phải ngồi ngay cạnh anh, điều này cô chắc chắn không muốn.

Suy nghĩ một lát, Thịnh Ý quyết định ngồi ở hàng ghế phía Chu Chí Tân, nhưng không ngồi sát anh ta mà chọn vị trí thứ hai.

Còn ghế bên cạnh Chu Chí Tân thì nhường cho y tá Hà Tĩnh.

Không còn cách nào khác, thời buổi này nam nữ vẫn nên giữ khoảng cách.

Nếu cô ngồi ngay cạnh Chu Chí Tân, có lẽ người khác cũng chẳng nói gì, nhưng nhỡ đâu có kẻ cố ý tung tin bậy bạ thì cô sẽ rất phiền phức khi phải giải thích.

Sau khi hai cô gái ngồi xuống, Lưu thôn trưởng đành run rẩy ngồi cạnh Mạnh Cẩn Chu.

Ông tuy chỉ là thôn trưởng của một ngôi làng nghèo, nhưng không có nghĩa là không biết nhìn sắc mặt người khác.

Qua quan sát vừa rồi, ông thấy rõ ràng mấy người kia đều lấy Mạnh Cẩn Chu làm trung tâm.

Trong lòng Lưu thôn trưởng, kiểu người như thế chắc chắn là lãnh đạo lớn, hơn nữa còn là lãnh đạo ở bệnh viện huyện, e rằng còn quyền lực hơn cả chủ tịch thị trấn. Bảo sao ông chẳng run.

Bữa cơm này, mỗi người đều ôm một tâm sự. Gần xong bữa, Hà Tĩnh chợt nhắc đến chuyện thưởng cho Thịnh Ý.

Mạnh Cẩn Chu là phó viện trưởng bệnh viện, quả thực có quyền hạn, nhưng chuyện khen thưởng cần báo cáo lên cấp trên, tốt nhất nên tìm viện trưởng Tân.

“Đồng chí Thịnh, tôi đưa cô đi gặp viện trưởng Tân để bàn chuyện khen thưởng, tiện thể cùng đi thăm bệnh nhân lúc nãy. Ca mổ đó do cô phụ trách, nếu có gì bất thường thì cô mới là người hiểu rõ nhất.”

Mạnh Cẩn Chu nói một cách nghiêm túc, dáng vẻ hoàn toàn công việc.

Thịnh Ý vốn định bảo Hà Tĩnh dẫn đi là được, nhưng khi Mạnh Cẩn Chu nhắc đến bệnh nhân ban nãy, cô cũng phải thừa nhận chỉ có anh - bác sĩ chính của ca mổ - mới đủ tư cách đưa cô đi thăm.

“Được.” Thịnh Ý dứt khoát đồng ý.

Chu Chí Tân thấy hai người sắp cùng đi thăm bệnh nhân thì rất muốn theo, nhưng lát nữa anh ta còn một ca phẫu thuật, đành ngậm ngùi bỏ ý định.

Đương nhiên là Thịnh Ý sẽ không quên Lưu trưởng thôn. Cô bảo Hà Tĩnh tìm một chỗ cho ông nghỉ ngơi một lát, để Lưu trưởng thôn đi nghỉ trước.

Lưu trưởng thôn thì thấy như vậy hơi phiền phức, ông nói ngồi ở cửa bệnh viện là được rồi, vừa hay còn có thể tắm nắng một chút.

Hà Tĩnh lại là người rất biết cách xử sự, nói mấy câu khéo léo khiến Lưu trưởng thôn không thể từ chối.

Thế là Thịnh Ý và Mạnh Cẩn Chu đi tìm viện trưởng Tân, còn Hà Tĩnh thì đưa Lưu trưởng thôn đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Dĩ nhiên là Thôi Đồng sẽ không cho phép Mạnh Cẩn Chu đi một mình với cô gái khác, cô lấy cớ đi y tá đi buồng bệnh, nhất quyết đi theo Mạnh Cẩn Chu, mà anh cũng chẳng có cách nào.

Thịnh Ý thì khỏi phải nói vui vẻ hết sức. Lần này đi ba người, sẽ không ai nói cô điều gì khó nghe nữa. Quả là một cô gái thông minh, giữ mình trong sạch.

Ba người cùng đến tìm viện trưởng Tân. Lúc này viện trưởng Tân đã tỉnh lại, thấy ba người Mạnh Cẩn Chu đến, ông vô cùng xúc động.

“Tiểu Chu, lần này cậu làm rất tốt, không hổ là người từng du học ở nước ngoài. Cố gắng làm việc, đừng phụ kỳ vọng của cha cậu.”

Mạnh Cẩn Chu muốn nói ca phẫu thuật thật ra là Thịnh Ý làm, nhưng nghĩ đến lời cha căn dặn, môi anh mấp máy rồi lại không nói gì.

Thịnh Ý cũng không muốn so đo chuyện này. Nói cho đúng thì cô vốn không phải bác sĩ của bệnh viện, tự ý cầm d.a.o mổ cũng có thể bị truy cứu trách nhiệm.

Lùi một bước mà nói, cho dù có được khen thưởng thì phần thưởng cũng chẳng được bao nhiêu. Chi bằng để công lao cho Mạnh Cẩn Chu, coi như anh nợ cô một ân tình.

Mà một ân tình của một bác sĩ phó viện trưởng đâu phải dễ mà có được.

Thịnh Ý vốn không quen dựa vào người khác để ra mặt cho mình, cô thản nhiên hỏi:

“Viện trưởng Tân, lần này tôi cũng coi như đã giúp bệnh viện một việc lớn, vậy bệnh viện có phần thưởng gì không?”

Viện trưởng Tân nhìn Thịnh Ý, trong lòng tràn đầy cảm kích. Nếu không nhờ cô biết dùng châm cứu gây mê thì hôm nay sự nghiệp của ông coi như chấm dứt, thậm chí còn có thể phải ngồi tù.

Nhưng giờ thì tốt rồi, ca phẫu thuật cho ông Giang đã hoàn thành mỹ mãn, chỉ cần ông ấy hồi phục tốt, thì bản thân viện trưởng Tân thậm chí còn có cơ hội thăng tiến.

Trong lòng ông phơi phới, đối với Thịnh Ý cũng hào phóng hơn:

“Tôi sẽ cố hết sức giúp cô xin bệnh viện, chỉ là số lượng nhiều ít thôi, nhưng tôi đoán ít nhất cũng sẽ có con số này.”

Viện trưởng Tân giơ một bàn tay lên, ra hiệu.

Thịnh Ý cũng khá hài lòng, nhưng điều cô muốn hơn lại là vấn đề về tư cách hành nghề.

Cô nhân cơ hội đưa ra yêu cầu của mình.

Nghe xong, viện trưởng Tân thấy có chút khó xử. Việc này không phải chuyện dễ dàng.

Ông im lặng rất lâu rồi mới mở miệng:

“Tôi không thể trả lời cô ngay được. Chuyện này tôi phải xin ý kiến lãnh đạo cấp trên, cũng không phải việc tôi có thể tự quyết định. Mong cô hiểu cho.”

Viện trưởng Tân không muốn để Thịnh Ý nghĩ ông là kẻ vong ân bội nghĩa, chỉ là chuyện này ông thật sự không thể tự mình làm chủ, cũng không muốn lừa cô.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.