Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 35
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:55
(Ban đầu bị nhầm thành kimbap do cách làm, sau thấy để đầu bếp làm sushi, xin lỗi mọi người vì sai sót)
Trong phòng trưng bày, hai bóng dáng nhỏ bé đối mặt nhau bên cạnh quầy bán sushi.
Cả hai bên đều không chịu nhượng bộ, lốc xoáy giữa hai người quay vòng vòng, một cơn bão đang ập đến. Cứ như cuộc thảo luận giữa hai người không phải sự chênh lệch giá năm tệ mà là đơn hàng trị giá hàng nghìn tỷ nhân dân tệ ấy.
Xem ra trong tương lai đã có thể đoán trước được nguyên mẫu của hai nhân vật lớn ở Giang Thành, như lửa với nước, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nam dịu dàng, phá vỡ cục diện đang rơi vào bế tắc này—
“Sao thế? Em muốn mua sushi sao?”
Giọng của người đàn ông này xua tan đi sương mù đang vây quanh hai người, Nhậm Áo Thiêm ngẩng đầu lên, phát hiện cậu đã trở lại, vội vàng kiềm chế lại, ngồi lại trên ghế.
Mà trong nháy mắt Đoàn Chu Luật nhìn thấy Nhậm Dương, đôi mắt liền sáng lên.
Nhậm Dương vừa nói chuyện với giáo viên về liền thấy trước quầy hàng có một bạn nhỏ, đến gần nhìn rõ hơn, phát hiện chiếc gile nhỏ quen thuộc, chính là nhóc tóc xoăn.
“Là em sao bạn nhỏ?” Nhậm Dương đi tới quầy hàng, anh nheo mắt lại: “Còn nhớ anh không? Lần trước anh đã đến biệt thự của các em giao hàng—”
Đoàn Chu Luật rất nhanh đã đáp lại: “Bánh donut!”
“Em vẫn còn nhớ à.” Nhậm Dương mỉm cười, lấy hộp sushi từ trên bàn xuống, mở ra lấy một miếng đưa tới: “Em muốn mua sushi không? Hay là thử trước đi? Là anh tự làm đó.”
Đoàn Chu Luật gật đầu lia lại, nhận lấy sushi.
Vì được dạy dỗ rất tốt nên Đoàn Chu Luật vẫn duy trì nghi thức ăn uống khi ăn, cậu bé khi ăn sẽ không để dính lung tung lên mặt, ăn xong sẽ lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau miệng.
Mỗi động tác cậu bé thực hiện đều rất tao nhã, đúng chuẩn một tiểu quý ông của giới thượng lưu.
Nhậm Dương phì cười hỏi: “Có ngon không?”
Đoàn Chu Luật gật đầu lia lịa, nhìn Nhậm Dương bằng đôi mắt nâu nhạt, đôi mắt tỏa ra những tia sáng.
Ngon, cực kì ngon.
“Vậy hộp này anh tặng em.” Nhậm Dương đưa cả hộp sushi cho Đoàn Chu Luật.
Đoàn Chu Luật cầm hộp sushi, nhưng có chút vụng về, không biết nên nói gì, cuối cùng cúi đầu nói nhỏ: “Cám ơn anh.”
Nhậm Dương nhìn mái tóc xoăn của Đoàn Chu Luật, rất muốn xoa, lúc ánh mắt dịch chuyển xuống, anh chú ý tới phù hiệu ở n.g.ự.c trái của Đoàn Chu Luật.
“Hoá ra em tên Đoàn Chu Luật à…” Nhậm Dương nhìn tên trên phù hiệu: “Vậy mai sau em sẽ trở thành luật sư nhỏ đúng không?”
Có lẽ vì trong tên có chữ “Luật” nên Nhậm Dương mới liên tưởng đến luật sư, tuỳ ý nhắc đến.
Nhưng Đoàn Chu Luật lại rất nghiêm túc lắng nghe, không hiểu tại sao trong lòng lại nổi lên ý chí muốn chiến đấu, ngẩng đầu kiên định nói: “Ừm, sau này em sẽ làm luật sư.”
Một hạt giống ước mơ nhỏ bé được gieo xuống đất, bén rễ, đợi một ngày nó lớn lên.
Đoàn Chu Luật từ nhỏ đã được truyện đạt những khái niệm kinh doanh khác nhau, Đoàn Chu Luật luôn nghe theo sắp xếp của ông nội, lần đầu tiên cậu bé có suy nghĩ riêng của mình—
Làm một luật sư.
“Vậy em phải cố gắng nhé, luật sư nhỏ.” Nhậm Dương nhìn túm tóc xoăn trên đỉnh đầu Đoàn Chu Luật, vẫn không nhịn được mà đưa tay ra sờ, giúp cậu bé ép tóc xuống.
Đoàn Chu Luật được khen mà cả người lâng lâng, ôm hộp sushi trong tay đi về.
Nhậm Dương thấy Đoàn Chu Luật đã đi xa, mới thu hồi ánh mắt lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện cháu trai nhà mình một mình yên tĩnh ngồi trên ghế, trên mặt viết hai chữ không vui.
Nhậm Áo Thiêm nhìn chằm chằm về phía Đoàn Chu Luật, lẩm bẩm: “Một hộp mười tệ.”
“Không sao, dù sao sushi cũng để ăn thử mà, chia cho những bạn nhỏ khác ăn cùng.” Nhậm Dương mở một hộp sushi khác đặt lên quầy cho bọn nhỏ tới thử: “Vừa nãy là bạn nhỏ mà cậu quen.”
Nhậm Áo Thiêm trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm sushi trên bàn mà canh cánh trong lòng.
Hộp sushi đó có thể bán giá mười lăm tệ đó!
Ít đi một hộp sushi, Nhậm Áo Thiêm đã âm thầm nhớ vị khách nhỏ vừa rồi.
Nhậm Dương không biết cháu trai mình đang nghĩ gì, anh ngồi vào chỗ của mình, kiên nhẫn chờ đợi vị khách tiếp theo.
Hội chợ càng ngày càng náo nhiệt, những quầy hàng hot gần như đã bán hết rồi, lượng khách tập trung vào đó đã được phân tán, việc buôn bán bên Nhậm Dương lại thuận lợi hơn, lần lượt bán được mấy hộp sushi.
Có một số bạn nhỏ chỉ muốn đến ăn thử không mua, nhưng Nhậm Dương cũng không để ý.
Sau khi cho các bạn nhỏ gần đó ăn thử hết sushi, lúc Nhậm Dương dọn dẹp lại bàn, anh nhìn thấy cậu luật sư nhỏ mặc gile lại đến.
Lần này trong tay Đoàn Chu Luật là một chiếc hộp nhỏ, cậu chạy tới quầy hàng của Nhậm Dương, đặt chiếc hộp đó lên bàn.
“Cho anh đó.” Đoàn Chu Luật mở hộp ra, bên trong toàn là socola tự làm: “Là dì làm nhưng em cũng phụ dì nữa.”