Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 36
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:55
“Giỏi quá.” Nhâm Dương không chút do dự khen ngợi cậu bé, lấy một viên socola trong hộp ra: “Cám ơn em nhé.”
Đoàn Chu Luật thấy Nhậm Dương lấy ra một viên liền có chút lo lắng, cậu bèn lấy rất nhiều socola ra chất thành đống trước mặt Nhậm Dương, vội vàng nói: “Cho anh cả.”
“Cho anh nhiều vậy sao? Không giữ lại cho em à?” Nhậm Dương cười nói, anh nhìn ánh mắt mong đợi của Đoàn Chu Luật, không nỡ từ chối, nên anh đã nhận lấy đống socola trước mặt.
Sau khi nhận lấy socola, Nhậm Dương quay đầu lại nhìn Nhậm Áo Thiêm: “Con ăn socola không?”
Cũng chính lúc này, Đoàn Chu Luật mới chuyển sự chú ý tới Nhậm Áo Thiêm bên cạnh Nhậm Dương.
Đoàn Chu Luật nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu chọn từ chiếc hộp trong tay, lấy ra viên socola nhỏ nhất đưa cho Nhậm Áo Thiêm: “Cho cậu một cái.”
Giọng điệu Đoàn Chu Luật có chút miễn cưỡng, có vẻ không tình nguyện cho lắm.
Nhậm Áo Thiêm lại càng tức giận, quay đầu đi, rất có khí phách từ chối: “Không cần.”
“Vậy thì thôi.” Đoàn Chu Luật cũng thu tay lại, sau đó lại bốc một nắm lớn socola đưa cho Nhậm Dương.
Cuối cùng, Đoàn Chu Luật đưa cả hộp socola cho Nhậm Dương, sau đó vui vẻ rời đi.
Nhậm Dương cầm lấy cả hộp socola, dở khóc dở cười, lấy một miếng ăn thử, anh thấy không tệ, vị khá ngọt, trẻ con có lẽ sẽ rất thích.
Vây nên Nhậm Dương mới đưa mấy viên socola cho cháu trai, hỏi lại cậu lần nữa: “Không ăn thật sao?”
“Con không ăn!” Nhậm Áo Thiêm vô cớ tức giận, cố ý quay lưng lại với Nhậm Dương, không muốn nhìn thấy hộp socola.
Cậu, Nhậm Áo Thiêm! Không bao giờ ăn của bố thí!
—
Chiều tối, buổi triển lãm cũng sắp kết thúc.
Nhậm Dương đứng dậy đến nhà vệ sinh, Nhậm Áo Thiêm ở tại chỗ đợi cậu, tiện dọn dẹp bàn luôn.
Trên quầy hàng chỉ còn một hộp sushi cuối cùng, chắc không bán được nữa. Nhậm Áo Thiêm cầm lấy cặp sách, định cho hộp sushi vào, bỗng nhiên cậu nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang đi về phía mình.
Đoàn Chu Luật, quý ông lịch lãm với gile kiểu phương tây đi tới quầy hàng, không thấy bóng dáng quen thuộc cạnh quầy hàng, cậu bé liền quan sát xung quanh.
Nhậm Áo Thiêm lạnh lùng nói: “Cậu không ở đây.”
Ý định của Đoàn Chu Luật bị lộ, nhưng cậu bé chợt chú ý đến tin tức mấu chốt, hỏi: “Anh ấy là cậu của cậu?”
Nhậm Áo Thiêm không để ý tới cậu bé, tiếp tục dọn dẹp.
Đoàn Chu Luật nhìn lướt qua, thấy trên quầy hàng còn hộp sushi cuối cùng liền hỏi: “sushi có bán nữa không?”
Nhậm Áo Thiêm có ấn tượng ban đầu về Đoàn Chu Luật không tốt nên cố ý trả lời: “Ba mươi tệ.”
“Không phải lúc trước là mười lăm tệ sao?” Đoàn Chu Luật kinh ngạc.
Rõ ràng giá là mười tệ, trước đó cậu hỏi là mười lăm tệ, kết quả bây giờ lại tăng gấp đôi, ba mươi tệ!
“Hộp cuối cùng, không mua thì thôi.” Nhậm Áo Thiêm cho là đúng, nói, giải thích hoàn hảo cho việc tăng giá.
Đoàn Chu Luật mím chặt môi, cuối cùng vẫn bỏ ra ba mươi tệ mua hộp sushi cuối cùng này.
Lúc rời đi, Đoàn Chu Luật còn không quên buông những lời trách móc: “Sau này tôi sẽ làm một luật sư lớn, tôi sẽ tố cáo cậu việc tăng giá lung tung!”
Cậu bé năm tuổi Đoàn Chu Luật tuy không biết gì về luật nhưng vẫn biết rằng việc tăng giá của Nhậm Áo Thiêm là trái đạo đức.
Đoàn Chu Luật nhìn chằm chằm Nhậm Áo Thiêm, trong đầu nhớ kĩ khuôn mặt của kẻ gian thương này, sau đó mới cầm hộp sushi quay người rời đi.
Nhớ kĩ cậu ta!
Đồ gian thương vô lương tâm xấu xa!
Đáng tiếc, lời trách móc của Đoàn Chu Luật không có tác dụng gì với kẻ gian thương Nhậm Áo Thiêm, Nhậm Áo Thiêm cầm lấy ba mươi tệ trên bàn, còn chưa kịp cất hai mươi tệ vào quỹ đen của mình thì Nhậm Dương đã quay lại.
“Bán hết rồi?” Nhậm Dương tiến tới, thấy trên bàn trống không, biết sushi đã bán hết rồi.
Nhậm Áo Thiêm giấu quỹ đen thất bại rồi, không thể không giao toàn bộ ba mươi tệ vừa rồi ra.
Nhậm Dương không chú ý Nhậm Áo Thiêm đưa bao nhiêu, anh lấy toàn bộ tiền hôm nay kiếm được rồi bắt đầu tính toán.
Buổi trưa anh mang tổng cộng là mười lăm hộp sushi, cho luật sư nhỏ một hộp, còn bốn hộp bỏ ra để cho mọi người nếm thử, bán mười tệ một hộp, chắc có thể kiếm được một trăm tệ. Hội chợ chỉ nhận tiền mặt, Nhậm Dương đếm lại, đếm đi đếm lại, phát hiện bị thừa ra hai mươi tệ, tổng cộng là một trăm hai mươi tệ.
Chẳng nhẽ là anh nhớ nhầm? Buổi chiều chỉ mở hai hộp ra ăn thử thôi?
Nhậm Dương nhất thời bối rối, vì tiền trong tay anh đều có mệnh giá là mười tệ, rất dễ nhận ra mình có nhận thừa tiền của khách.
Cuối cùng, Nhậm Dương chỉ đành coi mình đã nhớ nhầm, tổng cộng bán được mười hai hộp sushi.
Tính toán xong, Nhậm Dương dắt cháu trai đi tìm giáo viên đăng ký tiền bán hàng từ thiện.
Thu nhập từ việc bán hàng từ thiện là một trăm hai mươi tệ, quyên góp sáu mươi tệ, còn lại sáu mươi tệ.
Lúc đăng kí, Nhậm Dương nhìn sơ qua tờ đơn, phát hiện mình gần như xếp cuối danh sách, một số phụ huynh phía trước đều quyên góp từ hai đến ba trăm tệ, việc kinh doanh buổi chiều rất tốt.