Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 39
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:56
—
“Thiên tài nhí” Đoàn Chu Luật được Nhậm Dương khen, vừa về đến nhà liền đi luyện đàn.
Căn phòng piano rộng lớn, vắng không một bóng người, Đoàn Chu Luật một mình ngồi trên ghế piano, chơi đi chơi lại bản nhạc mình sẽ thi đấu.
Cậu muốn lấy hạng nhất.
Đoàn tiểu thiếu gia vốn luôn thờ ơ với các cuộc thi, chưa bao giờ có tham vọng muốn giành vị trí đầu tiên mãnh liệt như hôm nay.
Không biết cậu đã chơi bao lâu, đến khi Đoàn Chu Luật dừng lại, ngơ ngác nhìn nhạc phổ, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay về phòng ngủ của mình, lấy ra hai tấm vé từ ngăn kéo.
Lần thi đấu trước, ban tổ chức đã tặng mỗi thí sinh hai vé vào cửa, để có thể mời bố mẹ đến xem.
Cậu không có bố mẹ, nhưng có thể cho ông nội và chú mỗi người một tấm.
Vì vậy Đoàn Chu Luật cầm vé vội vàng xuống tầng, chạy tới biệt thự bên cạnh gõ cửa.
Người ra mở cửa là một lão quản gia, Đoàn Chu Luật hỏi: “Chú cháu về chưa ạ?”
Lão quản gia: “Phí tổng vẫn đang đi công tác, tuần sau mới về.”
“Tuần sau sao…” Đoàn Chu Luật có hơi thất vọng, cúi đầu nhìn tấm vé trong tay.
Cuộc thi của cậu diễn ra vào thứ sáu tuần này, nhưng nếu tuần sau chú mới về, chú sẽ bỏ lỡ cuộc thi của cậu.
Lão quản gia lại nói tiếp: “Nếu có chuyện gì cần tìm Phí tổng, tôi có thể gọi điện thoại hỏi giúp.”
“Không có ạ.” Đoàn Chu Luật lắc đầu, không nói về cuộc thi của mình, quay người về nhà họ Đoàn.
Đến tối, ông nội trở về, Đoàn Chu Luật cầm tấm vé tìm ông nội nói: “Ông ơi, thứ sáu tuần này cháu có cuộc thi.”
Ông nội Đoàn vừa mới từ chi nhánh công ty về, tuy đã lên chức ông nội nhưng năm nay ông vẫn chưa đến năm mươi tuổi, ông vẫn là một người nghiện công việc như những năm nào.
“Cuộc thi?” Ông nội Đoàn cúi đầu nhìn cháu trai mình.
Đoàn Chu Luật vừa định đưa vé cho ông thì nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ông nội—
“Sắp thi đấu rồi mà con không đi luyện đàn đi?”
Đoàn Chu Luật sững sờ, nhỏ giọng nói: “Con đã luyện rồi…”
“Vậy tiếp tục luyện thêm đi.”
Ông nội không quá để tâm đến cháu trai, quay người về thư phòng.
Chỉ còn lại một mình Đoàn Chu Luật, cậu nhìn hai tấm vé không thể cho đi trong tay mình, mép giấy đã bị bản thân làm cho nhàu nát.
Đoàn Chu Luật quay về phòng ngủ, cẩn thận vuốt phẳng mép tấm vé rồi cất lại vào tủ.
Cho đến buổi trưa trước khi cuộc thi diễn ra một ngày, Đoàn Chu Luật lại lần nữa đến tiệm đồ ngọt Tây Duy.
Nhưng vì đang là giờ ăn trưa nên có một số học sinh đã đến tiệm mua bánh mì, nhân viên trong tiệm rất bận rộn.
Đoàn Chu Luật tránh xa đám đông, đợi tất cả khách hàng thanh toán xong mới tiến đến trước quầy thu ngân.
“Xin chào, bạn muốn dùng gì?” Phía sau quầy thu ngân, Nhậm Dương ngẩng đầu lên liền thấy nhóc tóc xoăn đang bám vào quầy thu ngân, anh bật cười nói: “Luật sư nhỏ muốn mua gì?”
Đoàn Chu Luật chỉ vào chiếc bánh donut ở quầy hàng bên cạnh, Nhậm Dương nhanh chóng qua đó, vừa lấy kẹp gắp chiếc donut vào bao vừa hỏi: “Cuộc thi chuẩn bị như thế nào rồi?”
Nhậm Dương vẫn còn nhớ rõ lần trước Đoàn Chu Luật đã nói về cuộc thi, nhưng lại không biết cụ thể là ngày nào.
“Cuộc thi sẽ diễn ra vào ngày mai ạ.” Đoàn Chu luật nhận lấy túi bánh donut, lại nhìn anh chàng phía sau quầy thu ngân, lấy hết dũng khí ra hỏi: “Ngày mai anh có thể đến xem em thi đấu không?”
Nói xong, Đoàn Chu Luật lấy ra hai tấm vé.
“Thi đấu?” Nhậm Dương nhận lấy vé xem xét, là một cuộc thi đấu piano lớn dành cho trẻ em, địa điểm tổ chức là trung tâm văn hoá Giang Thành, cách đó không xa lắm, ngồi tàu điện ngầm rất nhanh là tới rồi.
Nhưng cuộc thi bắt đầu lúc một giờ chiều, ngày mai phải đi làm có lẽ sẽ không kịp.
Nhậm Dương đang định trả lời thì vô tình liếc thấy đứa nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt khát khao, môn mím chặt thành một đường, như sợ bị từ chối.
Nhậm Dương cân nhắc lại, từ trước tới nay anh chưa từng tham gia loại cuộc thi này, không biết cuộc thi sẽ kéo dài bao lâu, bèn nói: “Ba giờ anh mới tan làm cơ, chỉ có thế đến lúc ba giờ thôi. Em thi thứ mấy? Ba giờ anh đến đó có kịp không?”
Hai mắt Đoàn Chu Luật lập tức sáng lên, vội vàng nói: “Kịp ạ!”
“Đến kịp là được, vậy ngày mai tan làm xong anh sẽ tới đó.” Nhậm Dương nhìn chỗ ngồi trên vé: “Lại còn là hàng đầu tiên, chỗ tốt quá.”
Đoàn Chu Luật vui mừng không nói nên lời, nhưng sau đó lại nghe thấy câu tiếp theo Nhậm Dương nói—
“Có hai vé, anh có thể dẫn cháu anh đi cùng được không?”
Đoàn Chu Luật lập tức nhớ tới tên tiểu gian thương lần trước cố ý tăng giá sushi, cậu liền hỏi: “Là người lần trước trong buổi bán hàng từ thiện sao?”
Nhậm Dương gật đầu: “Đúng vậy, là cậu bé bán sushi cùng anh, nó cũng tầm tuổi em đó.”
Đoàn Chu Luật cau mày, không thích tên tiểu gian thương đó, nhưng cậu sợ nếu từ chối thì anh trai sẽ không đến xem mình thi.