Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 38
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:55
Giáo viên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra là tiểu thiếu gia của Tô gia, bên cạnh là một thân hình cao lớn, chắc đó là vệ sĩ của Tô gia.
Con cái hai nhà này thường xuyên chơi với nhau, vậy nên giáo viên đồng ý, không quên dặn dò: “Nhớ phải nói với gia đình một tiếng nhé.”
Đoàn Chu Luật gật gật đầu, đeo cặp sách, cùng với cậu nhóc kia rời đi.
Lúc ra khỏi cổng trường, cậu nhóc kia phàn nàn: “Hôm qua mẹ anh làm lâu lắm, làm sinh tố đá xay, rõ ràng là để anh uống, kết quả lại bị bố anh uống hết rồi!”
Đứa trẻ bảy tuổi phàn nàn, hầu hết đều là về bố mẹ nó.
Ví dụ, bố uống đồ uống mẹ để cho mình, mẹ mua mô hình cho nhưng bị sai màu, buổi tối bố hay ngáy ngủ,...
Đều là những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày, nhưng Đoàn Chu Luật bên cạnh lại nghe rất nghiêm túc.
Sau khi ra khỏi cổng, cậu nhóc nói: “Em đi trung tâm thương mại vớitanh đi, ở đó mới mở một quán trà sữa, anh mua qua đó mua cho trà sữa, mẹ anh muốn uống.”
Đoàn Chu Luật gật gật đầu nói: “Em muốn ăn sushi.”
“Sushi? Chắc trung tâm thương mại có bán đó, đến đó chúng ta đi xem xem.”
Đoàn Chu Luật lấy tấm danh thiếp của tiệm đồ ngọt Tây Duy ra nói: “Ở đây có.”
Cậu nhóc vừa nhìn liền nhớ ra tấm danh thiếp này, cậu nói: “Đây không phải chỗ bán bánh lần trước sao? Có thể gọi đặt hàng mà.”
Đoàn Chu Luật lắc đầu, cậu ở nhà không được đặt đồ ăn ở ngoài: “Em muốn đi ra tiệm mua.”
Địa chỉ cửa hàng ghi trên tấm danh tiếp cách nhà trẻ An Lập không xa, chỉ cách một dãy nhà ở giữa. Dù sao buổi chiều vẫn còn thời gian, cậu nhóc cũng không để ý, tìm tới địa chỉ cửa hàng ghi trên tấm danh thiếp.
Vệ sĩ đợi bên ngoài cửa hàng, khi hai người bước vào tiệm, vẫn chưa đến thời gian thay ca.
Nhậm Dương đang trực trong cửa hàng, vừa nghe thấy có tiếng động, anh liền đứng dậy nói: “Xin chào quý khách!”
Nhậm Dương nhìn gần hơn, phát hiện là hai vị khách nhỏ, một lớn một nhỏ.
Một trong hai đứa, đứa nhỏ hơn có cái đầu xoăn xoăn, trên người vẫn là sơ mi trắng và chiếc gile đen đó, như thể bộ quần áo được gắn luôn vào người, không hề thay đổi kiểu dáng.
Để nhận ra Đoàn Chu Luật thật sự rất dễ, Nhậm Dương chào hỏi: “Xin chào em, luật sư nhỏ.”
Vừa vào cửa hàng, hai mắt Đoàn Chu Luật lập tức sáng lên, chạy tới trước quầy thu ngân, đặt hai bàn tay nhỏ bé lên mép quầy, ngẩng đầu, cậu nũng nịu: “Anh có sushi không?”
“Sushi là anh tự làm chứ cửa tiệm không bán, cửa tiệm chỉ bán bánh mì và bánh ngọt thôi.” Nhậm Dương kiên nhẫn giải thích: “Em có muốn xem sản phẩm mới của tiệm không? Thợ bánh vừa mới cho ra lò bánh mì kẹp kem, em có muốn xem chút không?”
“Vâng ạ.” Đoàn Chu Luật nhanh chóng đồng ý.
Nhậm Dương bưng một cái khay tới, bên trên là bánh mì kẹp kem thợ bánh mới làm xong, ở giữa bánh mì là một lớp kem được bơm vào, vị kem bơ ngọt ngào kết hợp với mùi thơm của bánh mì nướng.
Bạn nhỏ lớn hơn đến xem, ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy khá ngon liền nói: “Cho em hai cái, cho mẹ em một cái.”
Nhậm Dương tiện hỏi: “Không cho bố sao?”
“Bố lúc nào cũng giành đồ ăn với em, em không cho đâu.” Bạn nhỏ chán ghét nói.
Đoàn Chu Luật đứng cạnh lắng nghe, đột nhiên Đoàn Chu Luật lên tiếng: “Em cũng lấy hai cái.”
“Được.” Nhậm Dương lại lấy hai cái bánh mì kẹp kem nữa, vừa đóng gói vừa tò mò hỏi: “Em mua cho mẹ sao?”
Đoàn Chu Luật lắc đầu, nhìn hành động đóng gói của Nhậm Dương, nói: “Cho anh.”
“Hửm?” Nhậm Dương ngơ ra, suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm.
Đoàn Chu Luật nhanh chóng nói tiếp: “Mua hai cái, em một cái, anh một cái.”
“Không cần đâu.” Nhậm Dương mỉm cười, lấy ra một hộp socola từ dưới quầy thu ngân: “Hôm qua em cho anh socola, anh còn chưa ăn hết nữa, nên hôm nay anh mang tới tiệm làm đồ ăn vặt.”
Đoàn Chu Luật thấy Nhậm Dương mang socola của mình thì càng vui hơn: “Ở nhà em vẫn còn, em sẽ cho anh hết.”
Nhậm Dương nghe xong không nhịn được mà bật cười, sau khi đóng gói xong thì đưa cho Đoàn Chu Luật.
Trẻ con thật hồn nhiên, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Nhậm Dương tò mò hỏi: “Trường của các em tan sớm vậy sao? Buổi chiều đi đâu chơi vậy?”
Đoàn Chu Luật lại lắc đầu nói: “Em phải làm bài tập, luyện đàn.”
Nhậm Dương lại càng kinh ngạc hơn, nhớ tới Đoàn Chu Luật đã từng nói cậu bé mới học lớp lớn, kinh ngạc nói: “Em biết đánh đàn! Em giỏi quá!”
Đoàn Chu Luật không khỏi đắc ý, ưỡn n.g.ự.c nhỏ nói: “Tuần này em có một cuộc thi piano.”
“Lần trước thi toán em đã được hạng nhất rồi, lần này lại tiếp tục tham gia cuộc thi piano nữa…” Nhậm Dương xoa xoa mái tóc xoăn của Đoàn Chu Luật: “Thiên tài nhí.”
Đoàn Chu Luật được khen là thiên tài nhí càng thêm kiêu ngạo, ánh mắt dán lên người Nhậm Dương, muốn nghe anh khen thêm.
“Thiên tài nhí cố lên, cố gắng giành thêm hạng nhất nữa nhé.”