Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 47
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:56
Chỉ là tất cả quỹ đen của cậu bé đều là tiền có mệnh giá mười tệ, hai mươi tờ tiền được xếp chồng lên nhau, ba lô của gấu bông đã không để vừa nữa rồi.
Tiểu hào môn năm tuổi Nhậm Áo Thiêm, lại bắt đầu có những lo lắng mới—
Làm thế nào để giấu quỹ đen?
Nhậm Áo Thiêm lại cau mày, cậu đi tới bàn học, bắt đầu viết nhật ký như thường lệ, tiện thể tính toán sổ sách.
Hiện giờ cậu đã kiếm được hai trăm tệ, nhưng mỗi lần bán nguyên liệu đều do cậu cung cấp nên lúc cậu bé tính tiền còn tính cho cậu một phần nữa, số còn lại thuộc về cậu bé.
Tuy là một gian thương nhưng Nhậm Áo Thiêm vẫn rất công tư phân minh.
Nhậm Áo Thiêm nhìn chằm chằm quyển nhật ký, vận dụng kiến thức kinh doanh có hạn trong đầu, quyết định để cậu mình trở thành cổ đông.
[Cậu là cổ đông lớn nên sẽ chia cho cậu một ít tiền.]
Cổ đông sẽ được chia tiền, cổ đông lớn sẽ được chia tiền nhiều hơn nữa, cổ đông nhỏ sẽ được chia tiền ít hơn.
Để cậu làm cổ đông lớn, cậu bé sẽ chia cho cậu nhiều tiền hơn chút.
Nhậm Áo Thiêm tựa vào bàn cầm bút viết lên quyển nhật kí đơn điệu, viết từng nét chữ về kế hoạch kinh doanh của mình.
Từng nét chữ trẻ con được viết lên nhật kí, đế chế kinh doanh hoành tráng đã được chính thức thành lập vào lúc này!
Mặc dù hiện tại đế chế này chỉ có hai người, vốn lưu động cũng chỉ có hai trăm tệ.
Nhậm Áo Thiêm nắm chặt bàn tay nhỏ bé, trong lòng đầy tham vọng.
Người xuất sắc trước giờ đều là người tự mình làm ông chủ, tự làm việc cho chính họ.
Tương lai, tên tuổi của cậu sẽ nổi tiếng khắp Giang Thành!
Tuy nhiên, giây tiếp theo, ông chủ lớn Nhậm Áo Thiêm đã bị cậu gọi ra ăn cơm.
“Hôm nay cậu bỏ hơi nhiều muối nhưng vẫn ăn được.” Nhậm Dương nấu đơn giản hai món, xới một bát cơm cho cháu trai.
Anh thấy cháu trai vừa đen vừa gầy, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, nhưng anh cũng không biết đến lúc nào anh mới có thể chăm sóc tốt cho cậu bé.
Năm tuổi là thời điểm cơ thể đang phát triển, Nhậm Dương bèn gắp thêm rau vào bát cho cháu, nhắc nhở: “Con ăn nhiều rau vào.”
Nhậm Áo Thiêm nhìn chằm chằm miếng rau trong bát mình, rồi ngẩng đầu nhìn bát của Nhậm Dương, cậu phát hiện trong bát của cậu mình có nguyên một chiếc xúc xích.
Nhậm Dương cũng chú ý tới ánh mắt của cháu trai, mặt không biến sắc nói: “Chiếc xúc xích này chiên bị cháy, lần sau làm ngon hơn sẽ cho con ăn.”
Vốn dĩ hôm nay anh định chiên hai chiếc xúc xích, cuối cùng lại để bị cháy, hơn nữa nguyên liệu làm chiếc xúc xích này không đúng nên mùi vị cũng không ngon, lẽ ra anh nên chọn xúc xích làm từ tinh bột.
Nhậm Dương sẽ rút kinh nghiệm, sau đó tiện tay xịt tương cà lên xúc xích, rắc thêm một ít ớt bột rồi cắn một miếng.
Nhưng có lúc xúc xích bị cháy ăn lại ngon hơn, vừa giòn vừa thơm.
Nhậm Áo Thiêm yên lặng ăn rau xào trong bát, cậu bé ngửi thấy mùi xúc xích cay cay bên cạnh, bèn thầm ghi thù trong lòng.
Sau này cậu bé sẽ giáng chức cậu, không cho cậu làm cổ đông lớn nữa!
Nhậm Áo Thiêm vừa ăn vừa ôm hận, quyết định để cậu mình làm cổ đông vừa, đến lúc đó sẽ chia tiền ít đi một chút.
Ăn cơm xong, Nhậm Áo Thiêm dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, còn chưa kịp vào sửa nhật ký đã bị cậu đưa ra ngoài đi dạo rồi.
Buổi tối có rất nhiều người đi bộ, dù sao bên kia đường cũng là nhà thi đấu thể thao, các ông bà ở gần đó sẽ ra ngoài đi dạo, ra quảng trường để nhảy múa, không ít trẻ em cũng ra đây chơi, rất náo nhiệt.
Ngoài những người đến đây để đi bộ ra, trong nhà thi đấu cũng có không ít những sạp bán hàng nhỏ bán đồ chơi, đồ ăn vặt, sách cũ,...
Có những sạp hàng bán những đồ kì lạ cũng ở đây, giá cả cũng rất rẻ.
Nhậm Dương đi tới một quầy bán đồ tạp hoá, muốn xem có thể tìm được thứ gì tốt không. Còn Nhậm Áo Thiêm chán nản đứng một bên, nhìn những đồ vật nhỏ ở sạp hàng.
Bỗng Nhậm Áo Thiêm chú ý đến một chiếc ví tiền trong góc, cậu bé liền nhặt nó lên.
Ví tiền màu xám đậm, không có hoa văn gì, rất đơn giản, mở khoá kéo ra, bên trong chỉ có hai ngăn đơn giản.
Một chiếc ví nhỏ đơn giản như vậy, đối với người lớn sẽ không đủ dùng, nhiều nhất cũng chỉ để tiền lẻ hay thứ gì đó thôi, nhưng đối với một đứa trẻ năm tuổi thì chiếc ví rất hợp lý.
Nhậm Áo Thiêm cầm chiếc ví, kéo kéo tay áo cậu mình rồi đưa chiếc ví cho cậu.
Nhậm Dương thấy vậy thì hỏi: “Con muốn mua cái này à?”
Nhậm Áo Thiêm gật đầu, còn chưa kịp nói mình sẽ tự trả tiền thì cậu đã bắt đầu trả giá với ông chủ rồi.
“Ông chủ, cái ví này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ: “Hai mươi tệ.”
“Rẻ chút đi, mua cho trẻ con mà.” Nhậm Dương thành thục trả giá.
“Rẻ nhất là mười lăm tệ, cậu thấy được thì lấy.”