Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 48

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:56

Lúc Nhậm Dương định tiếp tục trả giá, anh vô tình thấy một chiếc có kiểu dáng tương tự trên quầy hàng, nhưng màu sắc không giống, chiếc ví có màu đen và trắng.

Đen trắng luôn là sự kết hợp kinh điển nhất. Không biết vì sao, trong đầu Nhậm Dương bỗng hiện lên một bóng dáng nhỏ bé, cũng thích phối hai màu đen trắng, lúc nào cũng mặc sơ mi trắng và gile màu đen.

Thế là Nhậm Dương nói: “Hai lăm, tôi lấy hai cái.”

“Được được.” Ông chủ nhanh chóng xua tay.

Nhậm Dương trả tiền, lấy chiếc ví đen trắng từ chỗ ông chủ, nghĩ sau này có cơ hội anh sẽ đưa chiếc ví này cho luật sư nhỏ đó.

Nhậm Dương dắt cháu trai rời đi, anh thở phào: “Vừa hay con có một cái, luật sư nhỏ một cái.”

Nhậm Áo Thiêm cầm chiếc ví mới trong tay, sau khi nắm được thông tin quan trọng, cậu bé lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lên chút khó hiểu.

“Là bạn nhỏ biểu diễn piano lần trước chúng ta đã đi xem đó, khi nào đó cậu sẽ đưa ví tiền cho cậu bé đó.” Nhậm Dương lắc lắc chiếc ví trong tay.

“Tặng cho cậu ta?” Nhậm Áo Thiêm lại chau mày.

Nhậm Dương quan sát thấy sự không vui trên khuôn mặt Nhậm Áo Thiêm, bèn kiên nhẫn hỏi: “Sao thế?”

“Con không thích cậu ta.” Nhậm Áo Thiêm nghiêng đầu.

“Sao lại không thích?” Nhậm Áo Thiêm xoa xoa đầu cháu trai.

Tóc Nhậm Áo Thiêm giống với luật sư nhỏ, đều là tóc xoăn.

Chỉ là tóc Nhậm Áo Thiêm hơi ngắn, còn tóc của luật sư nhỏ độ dài rất vừa phải, sờ vào cảm giác rất thoải mái, cảm giác tay chạm vào rất dễ chịu.

“Không thích là không thích.” Nhậm Áo Thiêm lắc đầu, nhưng vẫn thấy trăn trở trong lòng chuyện chiếc ví, liền nói: “Con không muốn dùng chung ví với cậu ta.”

Nhậm Dương dường như đã hiểu ra điều gì đó, có lẽ do bọn trẻ không thích dùng chung đồ với người khác, anh bèn đưa ví ra nói: “Màu sắc khác nhau, mép ví cũng khác nhau mà.”

Nhậm Áo Thiêm dừng lại giơ chiếc ví màu xám trong tay ra so sánh với chiếc ví đen trắng trong tay cậu mình, cậu phát hiện hai chiếc ví quả thực có kiểu dáng khác nhau.

“Ví tiền khác nhau nên cái ví kia đưa cho luật sư nhỏ cũng không sao đâu.” Nhậm Dương kiên nhẫn giải thích.

Nhậm Áo Thiêm vẫn cau mày nhưng lại không tìm được lý do phản bác, chỉ đành miễn cưỡng nói ồ.

Nhậm Dương lại chỉ vào chiếc móc khóa hình bóng chày trên túi tote của mình rồi nói: “Lần trước cậu bé ấy đã tặng cho cậu chiếc móc khóa này, cậu sẽ tặng lại cậu bé ấy một món quà nhỏ.”

Nhậm Áo Thiêm nhìn qua mới phát hiện túi tote của cậu có thêm một chiếc móc khóa hình bóng chày mà từ trước tới giờ cậu bé chưa từng để ý tới.

Đúng là một tên luật sư tâm cơ! Nhân lúc cậu nhóc không có ở đó lén tặng quà cho cậu của cậu!

Sắc mặt Nhậm Áo Thiêm lập tức tối sầm, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.

Bên cạnh, Nhậm Dương nhìn vẻ mặt tức giận của cháu trai, càng ngày càng ngứa tay, anh bèn cúi người xuống, không nhịn được mà đưa tay nhéo khuôn mặt của cháu trai.

Nhưng Nhậm Áo Thiêm đã tức giận quay mặt đi: “Không cho cậu sờ.”

Không chỉ không cho cậu chạm vào mặt mà suốt cả đường đi về, Nhậm Áo Thiêm cũng không cho cậu nắm tay, mà thay vào đó là nắm tay áo.

Ông chủ lớn của Giang Thành trong tương lai lúc này lại đang ôm một bụng tức.

Luật sư tâm cơ kia lại dám mua chuộc cậu mình!

Đã bị mua chuộc thì thôi đi, cậu lại còn mua quà đáp lễ cho tên luật sư đó nữa! Lòng lang dạ sói!

Thù cũ chưa trả xong thì thù mới đã đến, vô số cảm xúc hiện lên trong mắt Nhậm Áo Thiêm.

Không ai có thể hứng chịu được cơn thịnh nộ của Long Ngạo Thiên!

Sau khi đi dạo về nhà, Nhậm Áo Thiên nhanh chóng lấy nhật ký ra, tức giận gạch bỏ ba chữ “cổ đông lớn”, trực tiếp giáng chức xuống “cổ đông nhỏ”.

Ghi thù!

Trong phòng khách, Nhậm Dương đang rót nước, vô tình liếc nhìn sang bên cạnh, anh phát hiện cháu trai mình đang ngồi viết gì đó trên bàn học.

Nhậm Dương đi tới, tuỳ ý hỏi: “Làm bài tập à?”

Nhưng Nhậm Dương vừa bước tới bàn học, Nhậm Áo Thiêm đã nhanh chóng đóng quyển nhật kí lại, không cho cậu xem.

Nhậm Dương bật cười, anh tò mò hỏi: “Lén lút viết gì thế?”

“Bí mật.” Nhậm Áo Thiêm giấu quyển nhật kí của mình đi rồi mới đứng dậy.

Nhậm Dương phát hiện bản thân anh càng ngày càng khó nhìn thấu được đứa cháu trai của mình rồi, rõ ràng cậu bé đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, nhưng không hiểu sao ngày nào cũng lặng lẽ viết nhật ký, không biết cậu bé đang giấu diếm điều gì.

Dù sao trẻ con cũng có quyền riêng tư của chúng nên Nhậm Dương không truy hỏi thêm, chỉ dắt cháu trai đi tắm.

Nhưng trong lúc tắm, cháu trai cứ giữ khuôn mặt lạnh lùng không nói gì, hình như cậu vẫn còn giận chuyện cái ví.

Quả nhiên, trước khi đi ngủ, Nhậm Dương thấy cháu trai lấy một cái chăn từ trong tủ ra, nhóc ấy nói muốn ngủ riêng.

“Con tự ngủ.” Nhậm Áo Thiêm cầm chiếc chăn nhỏ, nằm sát vào phía trong giường, từ chối ngủ chung đắp chung với cậu mình một chiếc chăn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.