Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 53
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:57
Lúc về đến biệt thự, Đoàn Chu Luật đã tắm rửa xong, cậu nằm trên giường lớn trong bộ đồ ngủ, bên cạnh là chiếc máy tính bảng đang chiếu phim hoạt hình.
Nhưng cậu không xem phim mà cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ đầu ra ngoài, nhắm nghiền mắt cứ thế ngủ thiếp đi.
Phí Trầm nhẹ nhàng bước vào phòng, đặt chiếc máy tính bảng lên tủ đầu giường, tắt máy đi.
Đoàn Chu Luật vẫn chưa ngủ, cậu mở mắt ra, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh giường, khẽ nói: “Con xin lỗi.”
Phí Trầm ngồi xuống giường, hắn hỏi: “Sao thế?”
“Con không nên nói dối cô giáo và các bạn, cũng không nên nói dối ông.” Giọng của Đoàn Chu Luật rất nhỏ.
Cho dù bây giờ bị ông nội mắng, bị nhốt vào phòng mấy tiếng đồng hồ đi chăng nữa thì Đoàn Chu Luật cũng sẽ không tức giận, càng không nảy sinh ý hận.
Vì chỉ bản thân cậu làm sai, làm chưa đủ tốt mới khiến ông nội tức giận.
“Nói dối chuyện gì?”
Đoàn Chu Luật cuộn mình trong chăn rồi lại rúc vào người Phí Trầm, tựa đầu lên đùi chú thừa nhận: “Bài thuyết trình là con bịa ra.”
Cậu nói dối rồi.
Cậu không có bố, là cậu tưởng tượng ra một người bố.
…
Đứa trẻ năm tuổi không hiểu được nhiều thứ, không hiểu được vì sao chỉ vì một bài thuyết trình lại là ông nội giận dữ đến vậy.
Cậu bé không muốn ông nội giận.
“Con sẽ không nói dối nữa.” Đoàn Chu Luật ngoan ngoãn tựa vào người chú.
Phí Trầm chầm chậm đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Đoàn Chu Luật, không quá mạnh, chỉ là khẽ chạm vào, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Bài thuyết trình đó là tưởng tượng của con về bố sao?”
Đoàn Chu Luật ngoan ngoãn gật đầu nói: “Bố có mùi của bánh donut, rất thơm.”
Mùi vị ngọt ngào của bánh donut, còn có vị ngọt của socola nữa.
“Bố còn khen con nữa, ngày nào cũng khen con, bố thích nhất là xoa đầu con, vuốt ve mặt con nữa.”
Có lẽ vì đang nói về bố nên Đoàn Chu Luật trở nên hoạt bát hơn, cậu bé bắt đầu huyên thuyên không ngừng, trong giọng nói mang đầy sự phấn khích.
Cứ nói mãi, dần dần giọng cậu nhỏ lại, có vẻ như đã buồn ngủ, cho đến khi Đoàn Chu Luật nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phí Trầm đưa tay đắp chăn cho cậu bé, hắn xin phép ông Đoàn cho Đoàn Chu Luật nghỉ học ở nhà trẻ hai ngày để nghỉ ngơi tại nhà mình.
Sáng hôm sau, bác sĩ tâm lý đến.
Bác sĩ tâm lý dành cả ngày bên cạnh Đoàn Chu Luật, bác sĩ mang theo đất sét cùng cậu bé chơi đùa và trò chuyện trong vườn.
Đến chiều tối, bác sĩ tâm lý tìm gặp Phí Trầm.
“Mọi thứ đều bình thường, có thể do cha mẹ không còn nên cậu bé có một tưởng tượng về họ.”
Giống như những đứa trẻ trong gia đình đơn thân hoặc đã mất cha mẹ, vì thiếu thốn tình cảm từ cha mẹ nên chúng thường có những tưởng tượng không giới hạn về vị trí còn thiếu đó.
Phí Trầm nhớ tới bài thuyết trình liền hỏi: “Có thể tìm một người chăm sóc để thay thế cho vai trò của người bố không?”
Bác sĩ tâm lý không quá đồng tình với ý tưởng này liền nói: “Có lẽ không ổn lắm vì cậu bé đã tưởng tượng ra một hình tượng người bố cụ thể rồi.”
Trường hợp của Đoàn Chu Luật lại khác, người bố trong tưởng tượng của cậu đã rất cụ thể rồi, không chỉ còn là một khái niệm mơ hồ nữa.
Bất kể là hương vị bánh mì trên người bố, hay là những lời khen ngợi của bố, mỗi khi nhắc đến, Đoàn tiểu thiếu gia đều rất vui vẻ. Nhìn có vẻ không giống như nói dối mà giống như người bố đó thực sự tồn tại trong tâm trí cậu bé.
Bác sĩ tâm lý: “Trẻ con thường có tưởng tượng, đợi cậu bé lớn thêm chút nữa sẽ dần dần phân biệt được tưởng tượng và thực tế thôi.”
Tình trạng của Đoàn tiểu thiếu gia không quá nghiêm trọng, vì thiếu thốn tình yêu của cha mẹ trong thời gian dài nên mới có những tưởng tượng như vậy về bố, và cậu bé cũng biết người bố này không có thật, không hề có dấu hiệu về rối loạn nhận thức.
Chỉ cần kiên nhẫn chỉ bảo, người nhà quan tâm nhiều hơn thì tình hình sẽ dần chuyển biến tốt hơn thôi.
Sau khi Phí Trầm nói chuyện với bác sĩ tâm lý xong thì đứng dậy đi ra sân.
Trong sân, Đoàn Chu Luật ngồi trên ghế, trước mặc là một vài chiếc bình gốm cậu bé tự nặn từ đất sét. Cậu đang cầm cọ, cẩn thận tô màu cho những chiếc bình đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đoàn Chu Luật ngẩng đầu lên, thấy chú đang tới gần, cậu liền giơ chiếc bình gốm trong tay lên tự hào nói: “Con làm đấy!”
Phí Trầm ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều vật liệu thủ công, có hai chiếc bình gốm đã được tô màu xong.
“Cái này con làm cho chú nhưng con vẫn chưa tô xong.” Đoàn Chu Luật đặt chiếc bình gốm đang tô dở trước mặt Phí Trầm.
Chiếc bình gốm rất nhỏ, bên ngoài là lớp màu nền màu trắng tinh được trang trí bằng vài đường nét tự vẽ màu đen, đó chỉ là một món đồ trang trí, cùng lắm chỉ có thể dùng làm ống đựng bút. Tuy vậy Đoàn Chu Luật đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành được.