Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 52
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:57
Có lẽ vì bố mất quá sớm nên từ khi Đoàn Chu Luật bắt đầu có ký ức, cậu đã luôn ở với ông nội nên không có một chút ấn tượng gì về cả bố và mẹ.
“Lại còn nói cái gì mà muốn làm luật sư…” Ông Đoàn cười lạnh.
Quản gia phải bước ra can ngăn, bác ấy khuyên ngăn: “Bài thuyết trình thường là như vậy mà, thật giả lẫn lộn, lại hay được phóng đại, Tiểu Đoàn còn nhỏ mà.”
Quản gia đã đứng ra hoà giải nên ông Đoàn cũng xuống nước nói: “Lần sau con không được nhờ người khác viết hộ bài thuyết trình nữa nhé.”
Ông Đoàn đã khẳng định bài thuyết trình là Đoàn Chu Luật đã nhờ người khác viết hộ.
Đoàn Chu Luật im lặng một lúc, sau đó lấy hết can đảm ra, cậu lên tiếng: “Con muốn làm luật sư.”
Câu nói này như một quả b.o.m được ném xuống giữa không gian yên tĩnh trong phòng khách khiến ông Đoàn lại một lần nữa nổi giận: “Đoàn Chu Luật! Ông nuôi con lớn không phải để con trở thành luật sư!”
Ông nội cực kì tức giận, song ánh mắt ông còn mang theo cả sự thất vọng.
Có lẽ vì thấy Đoàn Chu Luật kiên quyết không thừa nhận nên ông không muốn tiếp tục tranh cãi nữa mà chỉ đứng lên, lạnh lùng nói: “Con tự ngẫm nghĩ lại về bản thân con đi.”
Nói xong, ông Đoàn không thèm để ý nữa, quay người trở về phòng.
Quản gia đến trước mặt Đoàn Chu Luật gọi: “Tiểu thiếu gia.”
Đoàn Chu Luật theo sau quản gia từng bước lên lầu, trong tay cậu vẫn cầm bài kiểm tra được 100 điểm nhưng vẫn chưa kịp đưa cho ông nội xem.
Hai người đến trước một căn phòng nhỏ ở góc tầng thượng, Đoàn Chu Luật dừng lại trước cửa, cuối cùng cậu vẫn bước vào trong, rồi cửa bị khoá lại.
—
Lúc Phí Trầm biết chuyện này thì đã là tối muộn.
Giáo viên đã gọi điện cho hắn, sau khi biết chuyện hắn lập tức trở về dinh thự cổ của Đoàn gia, từ chỗ quản gia hắn biết Đoàn Chu Luật đã bị nhốt trong phòng suy ngẫm suốt ba tiếng đồng hồ.
Trẻ con mà phải ở trong phòng kín quá lâu sẽ không tốt nên Phí Trầm đưa Đoàn Chu Luật ra ngoài, sau đó hắn bảo thư ký đưa cậu bé sang biệt thự bên cạnh ngủ một đêm.
Vì hai nhà gần nhau nên biệt thự của Phí Trầm xây riêng một phòng ngủ cho Đoàn Chu Luật, ngay cả tắm rửa thay quần áo cũng không phải mang.
Sau khi thư ký đưa Đoàn Chu Luật đi, Phí Trầm đến gặp ông nội để nói về chuyện này.
“Mới có tí tuổi đầu học hành chẳng ra sao lại còn biết nói dối rồi.” Ông lão ngồi trên sofa hừ lạnh.
Trên bàn có một bộ ấm chén uống trà, Phí Trầm cầm bình trà lên rót một chén, mùi hương của trà toả ra xung quanh, hắn trầm giọng: “Cháu đã xem video rồi, không giống như bài viết hộ.”
Trong video thuyết trình, ánh mắt của Đoàn Chu Luật như phát sáng, mỗi câu nói đều mang theo cảm xúc, hoàn toàn không phải kiểu học thuộc lòng một cách máy móc.
Phí Trầm nói: “Thằng bé còn nhỏ, bố mẹ không còn nữa, có lẽ thằng bé có chút ảo tưởng.”
Tưởng tượng ra một người bố hoàn hảo là điều rất bình thường.
“Cháu thử nghe xem, nó còn nói muốn làm luật sư! Thế cũng chấp nhận được sao!” Ông lão không thể kiềm chế cơn tức giận, cảm như mọi kỳ vọng của ông đã đổ vỡ.
Cũng không biết ông đang tức giận về bài thuyết trình bị cho là sao chép, hay vì Đoàn Chu Luật bày tỏ ý định muốn trở thành luật sư.
Bởi Đoàn Chu Luật được ông nội đào tạo để trở thành người thừa kế duy nhất của gia đình. Đứa con trai duy nhất của ông đã qua đời, chỉ còn lại mỗi Đoàn Chu Luật, ông không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa.
“Sớm biết như vậy, lúc đầu không nên để nó ra ngoài, chỉ vì một người phụ nữ vô danh mà đến mạng sống cũng không giữ được!” Ông lão càng nói càng kích động.
Người mà ông nhắc đến là con trai của ông, người đã mất trong vụ tai nạn.
Phí Trầm đặt tách trà xuống rồi bình tĩnh nói: “Tai nạn xe là ngoài ý muốn, không thể tránh được.”
Mối quan hệ giữa Đoàn gia và Phí gia luôn rất tốt. Trước đây, Phí Trầm và con trai nhà họ Đoàn lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi du học, nhưng sau đó thiếu gia của Đoàn gia quyết định ở lại nước ngoài còn Phí Trầm lại lựa chọn trở về nước, hai người có cuộc sống khác nhau, tự mình phát triển.
Không ngờ tin tức cuối cùng Phí Trầm nhận được lại là một tang lễ. Thiếu gia của Đoàn gia qua đời vì tai nạn xe, chỉ để lại một bé trai không biết mẹ ruột là ai.
Chuyện này đã xảy ra hơn bốn năm trước rồi nhưng mỗi khi nhắc lại, nó vẫn là một vết thương chưa lành.
“Nếu như nó không vội về nước thì sao có thể xảy ra tai nạn xe?!” Ông lão cau mày, không dễ gì mới bình tĩnh lại, ông thở dài: “Là do ban đầu chú không dạy dỗ tốt nó, bây giờ không thể nào cũng dạy Đoàn Chu Luật như vậy được.”
“Đoàn Chu Luật còn nhỏ, từ từ dạy bảo vẫn chưa muộn.”
Phí Trầm không ở lại Đoàn gia quá lâu, sau khi cùng ông lão chơi một ván cờ hắn liền rời đi.