Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 68
Cập nhật lúc: 03/12/2025 16:01
Cùng lúc ấy, dường như cậu bé tóc xoăn bên cạnh cảm nhận được ánh nhìn của Nhậm Áo Thiêm nên chầm chậm ngẩng đầu dậy, ánh mắt của hai cậu bé chạm nhau.
Có lẽ là do sự ăn ý trong tiềm thức, ngay khi hai cậu bé nhìn thấy nhau thì đã nhận ra đối phương.
Rõ ràng mới chỉ gặp nhau hai lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc.
Chỉ nhìn nhau có mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt Nhậm Áo Thiêm chầm chậm dời đi, để ý đến trên cặp của cậu bé tóc xoăn có chiếc móc khóa hình bóng rổ.
Trên túi cậu cũng có chiếc móc khóa cùng kiểu nhưng là quả bóng chày.
Cậu nhóc nhớ cậu nói rằng chiếc móc khóa bóng chày đó là do luật sư nhỏ tặng.
Luật sư mưu mô và cậu cấu kết với nhau làm việc xấu, Nhậm Áo Thiêm sâu sắc cảm nhận được một mối nguy, cúi đầu lấy hộp giữ nhiệt mở ra, vô ý nói: “Cậu làm cho tớ đấy.”
Đoàn Chu Luật ngồi cách đó nghe thấy thì lén nhìn sang, thấy trong hộp có bốn chiếc xúc xích rán, còn có một cái bánh trứng, dường như có thể ngửi được mùi món ăn phảng phất đâu đây.
“Cậu không có phần đâu, không cho cậu.” Nhậm Áo Thiêm cố ý đả kích thêm.
Đoàn Chu Luật nghe thấy thì chầm chậm quay người lại, lấy một chiếc ví màu trắng đen từ trong cặp ra rồi đặt lên bàn, nói: “Ví anh Tiểu Dương tặng tớ.”
Nhậm Áo Thiêm nhìn thấy chiếc ví thì ngay lập tức nhận ra là do cậu mình mua.
Lần trước lúc cậu nhóc đi dạo ở phòng tập thể d.ụ.c với cậu, cậu có mua một chiếc ví, nói rằng muốn tặng luật sư nhỏ.
Một trận chiến vô hình chính thức bắt đầu, khói s.ú.n.g mù mịt giữa hai cậu nhóc, chúng cứ tấn công lẫn nhau, ai cũng không được lợi gì.
Thế lực ngang nhau, không ngừng giằng co.
Thế nhưng Nhậm Áo Thiêm không hề muốn nhận thua, vậy nên cố ý đặt tay trái lên bàn để lộ ra chiếc đồng hồ cho trẻ em, nói: “Đồng hồ cậu mua cho tớ.”
Đoàn Chu Luật ngẩng đầu nhìn, còn chưa kịp phản kích lại thì bị một người khác làm gián đoạn--
“Nhậm Áo Thiêm! Xúc xích của tớ đâu!”
Nhóc béo ngồi sau cố ý chạy tới, cầm theo hộp cơm trống rỗng tới tìm Nhậm Áo Thiêm lấy bữa sáng.
“Đây.” Nhâm Áo Thiêm đẩy hộp cơm qua: “Có một cái xúc xích là của tớ.”
Nhóc béo cầm đũa gắp bánh trứng và ba cây xúc xích rồi mới ôm hộp cơm về chỗ ngồi cúi đầu ăn.
Đoàn Chu Luật bên cạnh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, lại nhìn hộp cơm của Nhậm Áo Thiêm, bên trong chỉ còn một cây xúc xích thì hỏi: “Tại sao phải cho cậu ấy?”
Nhậm Áo Thiêm: “Cậu ấy mua.”
Đoàn Chu Luật nhớ đến cây xúc xích cuối cùng trong hộp, bất chấp nói: “Tớ cũng mua của cậu.”
“Không bán.” Nhậm Áo Thiêm vô cùng có chí khí, quay đầu làm lơ đối phương, động đũa trước mặt luật sư nhỏ, c.ắ.n một miếng xúc xích to.
Thật ngon.
Ở phía khác, trong góc giảng đường, các giáo viên nhà trẻ An Lập ngồi thành một hàng trò chuyện với nhau.
“Đám trẻ của trường Gia Gia thật ồn, đều là con của đám nhà giàu mới nổi, vừa ồn vừa ầm……” Một cô giáo trẻ xinh đẹp ngồi cạnh đồng nghiệp than vãn, tiện tay chỉnh trang đầu tóc.
Đồng nghiệp bên cạnh trêu: “Hôm nay cô Phạm trang điểm đẹp thế để đi hẹn hò sao?”
Thường ngày đi làm, cô Phạm luôn mặc quần âu và đi giày bệt, để tiện chụp ảnh cho các bạn nhỏ, nhưng hôm nay lại mặc váy liền xinh đẹp, còn đi cả giày cao gót, vừa nhìn là biết tốn công trang điểm, thể như sắp đi hẹn hò vậy.
“Làm gì mà hẹn hò chứ, chỉ là muốn thử phong cách khác thôi.” Cô Phạm cười nói, nhưng cứ chốc chốc lại nhìn ra phía cửa giảng đường, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cách thời điểm buổi tọa đàm diễn ra một khoảng, cô Phạm lại nhìn điện thoại, đa số đều là tin nhắn của các nhóm công việc, rồi lại nhìn lên hàng trước, chuyên tâm tìm vị trí của bạn nhỏ Đoàn Chu Luật.
Trên ghế, Đoàn tiểu thiếu gia không đọc sách mà cứ nhìn chằm chằm một bạn nhỏ bên phải, hai cậu nhóc nói gì đó, dường như còn xảy ra tranh cãi.
Cô giáo lập tức cau mày, đứng dậy chỉnh lại váy rồi bước qua.
Vị trí ngồi được chia thành ba nhóm lớn, bên trái và bên phải là các bạn nhỏ của nhà trẻ An Lập, nhóm trong cùng bên phải là dành cho nhà trẻ Gia Gia dự thính.
Cô Phạm giẫm giày cao gót bước qua, bước từng bước lên rồi dừng bên cạnh Đoàn Chu Luật.
Nhưng cô Phạm không hề tìm Đoàn Chu Luật nói chuyện mà là hướng về phía Nhậm Áo Thiêm ngồi cạnh đó, cười nói: “Bạn học này, không được ảnh hưởng đến người khác đâu nhé.”
Nhậm Áo Thiêm đang ăn xúc xích, ngẩng đầu lên nhìn cô giáo xinh đẹp lạ mặt, có chút mù mờ.
“Không thể ăn trong giảng đường đâu.” Cô Phạm mỉm cười.
Nhậm Áo Thiêm nhìn lên hàng trước, có không ít các bạn nhỏ cũng đang ăn đồ ăn vặt, bao gồm cả các bạn nhỏ của nhà trẻ An Lập cũng đang ăn.
“Món con ăn có mùi, sẽ ảnh hưởng đến người khác, nếu muốn ăn thì có thể ra ngoài ăn.” Giọng cô Phạm nhẹ nhàng, nhưng động tác lại không có chút khách sáo nào, tay cô kéo Nhậm Áo Thiêm dậy. Đoàn Chu Luật ở bên cạnh muốn nói gì đó thế nhưng không kịp cản lại, Nhậm Áo Thiêm đã bị cô Phạm kéo ra ngoài.
