Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 67
Cập nhật lúc: 03/12/2025 16:01
Nhậm Dương suy nghĩ một lát, mình chỉ là dân nghiệp dư, chụp bừa vài tấm thì không sao nhưng nếu thu tiền thật, ngộ nhỡ đối phương không hài lòng, nói không chừng những việc sau này sẽ rất phiền phức.
[Phụ huynh Nhậm Áo Thiêm: Ngại quá, tôi đã dọn studio ở nhà rồi, không tiện chụp nữa]
Nhậm Dương từ chối hết những lời mời mọc đó, ban đầu anh đồng ý chụp cho nhóc béo cũng chỉ vì nhóc béo là bạn tốt của Nhậm Áo Thiêm.
Buổi chiều, Nhậm Dương đến nhà trẻ đón Nhậm Áo Thiêm tan học, tay còn cầm theo một chiếc túi mua sắm.
Đi xe buýt với cháu ngoại, Nhậm Dương mở túi mua sắm lấy ra một chiếc hộp đặt lên chân Nhậm Áo Thiêm: “Mua cho con cái đồng hồ này.”
Trong hộp là một chiếc đồng hồ cho trẻ em, bên cạnh còn có cái phiếu nhỏ ghi giá hơn 300 tệ.
“Cậu thấy những bạn nhỏ khác đều có đồng hồ cho trẻ em nên cũng mua cho con một cái.” Nhậm Dương lấy đồng hồ cho trẻ em ra, cầm tay hướng dẫn: “Nếu có việc gì thì ấn vào đây là có thể gọi cho cậu.”
Thật ra anh đã muốn mua từ sớm rồi, chỉ là trước kia ngân sách có hạn, vừa hay hôm nay được phát lương nên đi mua một chiếc đồng hồ cho trẻ em luôn, sau này cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Ò.” Nhậm Áo Thiêm ngồi cạnh nghe, mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Cứ như vậy cho đến lúc về nhà, Nhậm Áo Thiêm viết chuyện này vào nhật ký.
Hôm nay kiếm được 320 tệ, cậu còn mua cho cậu nhóc một cái đồng hồ cho trẻ em.
Nhậm Áo Thiêm tính toán, hiện giờ kho bạc của cậu nhóc có tận mấy trăm tệ, cuộc khủng hoảng tài chính đã được khắc phục, có thể chia cho các cổ đông nhỏ được rồi.
Hơn nữa trước đó cổ đông nhỏ còn chụp ảnh Mặt Trăng cho cậu nhóc, hôm nay còn mua đồng hồ cho trẻ em cho cậu nhóc.
Vậy miễn cưỡng thăng chức lên cho cậu vậy.
Thế là Nhậm Áo Thiêm viết thêm một câu vào nhật ký, thăng chức cho cổ đông nhỏ thành cổ đông vừa.
“Nhậm Áo Thiêm, ăn cơm thôi.” Tiếng Nhậm Dương vọng vào.
Nhậm Áo Thiêm đóng nhật ký lại, đứng dậy bước về phía bàn ăn.
Khi ngồi cạnh cậu, Nhậm Áo Thiêm nhìn thoáng qua, chợt nhận thấy mặt kính của chiếc đồng hồ bên trái tay cậu mình có vết nứt.
Nhậm Áo Thiêm nhìn chằm chằm vào vết nứt trên đồng hồ rồi ngẫm nghĩ.
Đợi đến khi cậu nhóc tiết kiệm được thêm tiền sẽ mua cho cậu một chiếc đồng hồ mới.
—
Vài ngày sau, Phương Tiểu Huy cũng mang ảnh nghệ thuật Mặt Trăng đến, là ảnh người nhà đưa cậu bé đến tiệm ảnh chụp, hơn nữa còn là chụp gấp.
Nhưng Phương Tiểu Huy chụp ảnh đã quá muộn, ảnh Mặt Trăng của Nhậm Áo Thiêm được giải nhất, sau đó nhóc béo cũng chụp cùng kiểu, các bạn trong lớp sớm đã không còn hứng thú gì nữa.
Cho dù ảnh của Phương Tiểu Huy chụp đẹp hơn, phần hậu kỳ cũng chuyên nghiệp hơn, quần áo cũng sang trọng hơn đi chăng nữa thì các bạn nhỏ cũng đã hết hứng thú, nhìn qua một cái rồi bỏ đi.
Nhậm Áo Thiêm vẫn chăm chỉ cần cù mang bữa sáng cho nhóc béo, mỗi ngày một cốc nước ô mai và ba chiếc xúc xích.
Có lúc cậu cũng sẽ rán bánh trứng vào buổi sáng thì cậu bé cũng mang cho nhóc béo, coi như là phúc lợi cho khách hàng cũ.
Lúc Nhậm Áo Thiêm lại mang bữa sáng đến nhà trẻ, còn chưa kịp đưa cho nhóc béo thì cô giáo đã bước vào.
“Hôm nay chúng ta đi nghe diễn thuyết, các em chuẩn bị cặp sách và bình nước nhé, 8 rưỡi chúng ta xuất phát~” Cô giáo sắp xếp nhóm trong lớp học.
Hôm nay trường tiểu học quốc tế An Lập có một buổi tọa đàm liên quan đến cuộc thi olympic toán học, hiệu trưởng nhà trẻ Gia Gia đặc biệt liên hệ với bên trường An Lập để lấy cơ hội đến nghe.
Buổi tọa đàm được tổ chức trong phòng học đa phương tiện của nhà trẻ An Lập, cô giáo chia thành 5 nhóm, một nhóm các bạn nhỏ rầm rộ xuất phát đến phòng tọa đàm của trường tiểu học quốc tế An Lập.
Ở giảng đường tầng 1, các bạn nhỏ của nhà trẻ An Lập đã ngồi vào vị trí, không cúi đầu xem sách thì cũng đang ăn các loại đồ ăn vặt như bánh quy, vô cùng yên lặng.
Cứ vậy cho đến khi các bạn nhỏ của nhà trẻ Gia Gia đến phá vỡ sự yên lặng.
“Giảng đường thật là rộng! Tớ muốn ngồi chỗ này!”
“Cô ơi, con muốn ăn đồ ăn vặt!”
……
Các bạn nhỏ luôn có cảm giác mới mẻ với thế giới bên ngoài, vì đây là lần đầu tới trường tiểu học An Lập nên vô cùng tò mò, ríu ra ríu rít.
Giảng đường trở nên ồn ào, giáo viên trông nom sắp xếp xong vị trí cho các bạn nhỏ theo chiều cao.
Nhậm Áo Thiêm đi theo các bạn trong nhóm được giáo viên xếp vào hàng 4, là một vị trí gần đường đi, phía bên kia là các bạn nhỏ của nhà trẻ An Lập.
Khi Nhậm Áo Thiêm nhìn sang phía bên kia, vừa nhìn đã thấy bóng người ngồi ở ghế bên cạnh--
Một cậu bé tóc xoăn mặc sơ mi trắng và gi-lê.
Hai chỗ ngồi chỉ cách nhau một con đường, một bên là nhà trẻ An Lập, một bên là nhà trẻ Gia Gia.
