Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 177: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:45
.....
Nguyễn Thu Thu nhìn thoáng qua bình luận phía dưới, càng về sau càng nhiều bình luận khen cô hoặc tỏ tình với cô, cô dở khóc dở cười, dứt khoát tắt máy. Ai ngờ được, việc cô nổi hứng mua bánh kem cho Trình Tuyển lại dẫn đến tình huống như bây giờ.
Nguyễn Thu Thu không muốn dùng sự sống c.h.ế.t của người khác để lăng xê chính mình, vì vậy cô mới vờ như không thấy, không để ý đến những lời đánh giá trên mạng kia.
Trình Tuyển ra cửa, xa xa nhìn thấy Nguyễn Thu Thu xoắn quýt đứng lặng tại chỗ.
Anh điềm nhiên bước đến dắt tay Nguyễn Thu Thu: "Đi."
"Đi đâu?""
"Về nhà.".
Bàn tay Trình Tuyển khô ráo lạnh buốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Thu Thu khiến cô tài nào giãy giụa nổi. Cô u mê đi theo Trình Tuyển ra khỏi bệnh viện, hai người đi một trước một sau, Nguyễn Thu Thu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ảo não vỗ đầu, "Ai da, bánh ngọt cho đất ăn rồi."
Trình Tuyển hiếm khi không so đo vấn đề bánh kem chạy đến chỗ nào.
Anh đi phía trước, nhanh hơn Nguyễn Thu Thu nửa bước chân. Anh đưa lưng về phía Nguyễn Thu Thu, đều đều hỏi: "Tại sao phải mua bánh ngọt?"
Nguyễn Thu Thu vội ho một tiếng, ""Để khen thưởng thái độ nghe lời của anh dạo này----- Nhưng mà anh không được thừa cơ làm bậy đâu đấy..."
Trình Tuyển lại tiếp tục hỏi: "Tại sao phải khóc?"
Nguyễn Thu Thu nghẹn họng.
Vấn đề này tới quá đột nhiên, cô vốn tưởng rằng trải qua một loạt chuyện hoảng loạn ngoài ý muốn vừa rồi, đáng ra Trình Tuyển phải vứt chuyện này ra sau đầu rồi chứ.
Vừa nghĩ đến việc mình ngu ngốc ngồi khóc cả buổi, lại còn bị Trình Tuyển nhìn thấy hết toàn bộ là ảo não, xấu hổ lại xông lên đầu. Nguyễn Thu Thu lảng mắt đi, nói sang chuyện khác: "Cũng không có gì... Buổi tối muốn ăn gì? Em vốn định đi nhà hàng ăn cơm."
Trình Tuyển đi không nhanh, giọng nói cũng chậm rãi ung dung: "Phía trước có một nhà hàng, mùi vị không tệ."
"Ồ, vậy chúng ta đi chỗ đó đi."
Đánh trống lảng, thành công. Nguyễn Thu Thu lặng lẽ thở phào. Quả nhiên thằng mất nết Trình Tuyển này chỉ cần nghe thấy ăn là quên hết mọi thứ, thói quen tốt đấy!
Sắc trời đen kịt.
Trình Tuyển im lặng cầm tay Nguyễn Thu Thu, cô không khỏi giật mình, từ lúc nào cô đã không còn phản đối Trình Tuyển nắm tay mình nữa vậy.
Chẳng hiểu sao, cô cứ cảm thấy Trình Tuyển là lạ sao ấy.
Là ảo giác của cô sao?
Nguyễn Thu Thu trầm tư, một giọt nước rơi trên sống mũi cô. Cô "ái" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, những giọt mưa dày đặc như lông trâu thi nhau rơi xuống, ngày càng dày đặc. Nguyễn Thu Thu híp mắt lại nói: "Sao lại mưa chứ!"
"Nhanh! Mau tìm chỗ trú mưa thôi!"
Nguyễn Thu Thu níu lại cổ tay Trình Tuyển, phát hiện Trình Tuyển vẫn luôn trầm mặc bước chân đột nhiên nhanh lên.
Cô nhanh chóng chạy theo, chạy một doanh kha khá mớ kịp anh. Lúc này Nguyễn Thu Thu mới thở hồng hộc nói: "Anh đi chậm thôi, em không theo kịp mất!"
Bước chân Trình Tuyển lại không hề nghe lời.
"Này! Trình Tuyển! Trình Tuyển!"
Bước chân Trình Tuyển càng nhanh hơn, Nguyễn Thu Thu không thể không chạy theo, giày đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang cộp cộp. Cô bắt đầu cảm nhận được cánh tay mình hơi đau, Nguyễn Thu Thu sửng sốt: "Anh mang em đi đâu vậy? Nhà hàng ở đằng kia mà?"
Trình Tuyển chẳng những không tiếp tục đi trên đường lớn nà còn kéo Nguyễn Thu Thu vào một lối nhỏ gần đây.
Nguyễn Thu Thu càng hoảng hốt.
Cái điệu bộ này, sao giống đưa cô đi bán quá vậy?
" Trình Tuyển? Trình..."
Bước chân Trình Tuyển đột nhiên dừng lại, Nguyễn Thu Thu suýt nữa đ.â.m đầu vào người anh. Cô ngẩng đầu lên, Trình Tuyển đang im lặng nhìn cô chằm chằm, cô hơi mất tự nhiên. Nguyễn Thu Thu suýt Thì cho rằng Trình Tuyển muốn g.i.ế.c vợ diệt khẩu ở đây
Mưa khiến tóc Trình Tuyển ướt nhẹp, anh tiến về phía trước một bước, bức bách Nguyễn Thu Thu không tự chủ được lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Cô thừa nhận cô hơi sợ rồi đấy.
Ngày thường nhìn quen dáng vẻ bại hoại của Trình Tuyển rồi, còn lúc này thì lại khác. Nhưng cụ thể là khác chỗ nào, cô không biết.
Trình Tuyển thấp giọng: "Tại sao lại khóc? "
Nguyễn Thu Thu ngoài mặt thì rất cứng nhưng trong lòng thì đã hoảng đến không thể hoảng hơn rồi. Cô cố trợn tròn hai mắt, hổ báo nghiêm mặt nói: "Em muốn khóc thì khóc, tuyến lệ sinh ra trên người của em, lúc đa sầu đa cảm phát tiết một tí cũng không được à?"
Giọng đều đều của Trình Tuyển trong đêm mưa tí tách lại rất rõ ràng.
"Là vì anh sao?" Cho nên mới khóc đau đớn như vậy, giống như cả thế giới sụp đổ như vậy.
"Anh đừng hỏi, em không khóc anh đâu, đừng có mà tự mình đa tình."
Nguyễn Thu Thu càng giương nanh múa vuốt, càng phô trương thanh thế thì càng lộ ra sự chột dạ, không tự tin của cô. Nói xong câu đó Nguyễn Thu Thu đột nhiên nhận ra, Trình Tuyển từ nãy đến giờ vẫn im lặng xem phản ứng của cô.
Mặt cô lập tức đỏ lên, không biết là do xấu hồ, hay là do cảm xúc không thể giải thích nào đó.