Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 250: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:51
So với chỗ này, Nguyễn Thu Thu thích ở cùng Trình Tuyển trong căn hộ cũ hai phòng ngủ một phòng khách hơn, cảm giác an toàn hơn thế này nhiều.
Trình Tuyển ừm.
Ngôi nhà vốn hứng ánh sáng tự nhiên rất tốt, nhưng do trước cửa sổ sát đất có cây đại thụ, cành lá sum suê chắn gần hết cửa sổ nên ánh sáng xuyên qua mờ nhạt hơn, càng nhìn càng thấy vắng lặng.
Thứ đáng giá Trong biệt thự đều Khúc Vi lấy hết sạch, ngay cả TV cũng bị bà ta bán đi. Nguyễn Thu Thu thật sự bội phục nghị lực của bà, ngồi dưới đất rồi mà còn phải cố moi thêm ít bùn.
Tầng một có phòng khách, phòng giải trí, phòng bếp. Tầng hai có phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng làm việc và phòng chứa đồ.
Trình Tuyển đi thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng chứa đồ.
Bên trong chất đống mấy thứ lộn xộn, có vật trang trí cổ, có sách vở ố vàng, có đồ nội thất cũ, chỗ nào cũng ngổn ngang.
Nguyễn Thu Thu nhìn vào thùng giấy nhỏ, có mấy món đồ chơi, mặc dù đã để ở đây rất lâu nhưng vẫn khá mới, phỏng chừng là lúc mua về chưa từng cầm lên chơi. Cô ngồi xổm trước thùng giấy, lấy từng món đồ chơi ra.
"A... "Nguyễn Thu Thu kinh sợ kêu lên, liếc nhìn Trình Tuyển theo bản năng.
Trình Tuyển quay đầu nhìn cô: "Sao thế?"
"Giấy khen trước kia của anh, cò có cúp nữa, tất cả đều được giữ ở đây." Tất cả đều được xếp rất ngay ngắn, nhìn có vẻ được bày rất tỉ mỉ.
Từ tiểu học đến cấp ba, đến lớp mười một thì không có nữa.
Nhưng Nguyễn Thu Thu nhớ không lầm thì Trình Tuyển học cùng trường đại học với Đồ Nam, là trường đại học danh tiếng top 2 cả nước, sao lớp 12 lại không có giấy khen được.
Nguyễn Thu Thu có cảm giác trước đây hẳn là có chuyện gì rồi, nhưng không dám hỏi, sợ chạm vào nỗi đau của Trình Tuyển.
Trình Tuyển vừa lục lại mấy món đồ cũ vừa chậm rãi nói: "Lớp mười hai nghỉ học."
"À."
"Sau khi mẹ qua đời, anh nghỉ học một năm." Nhưng vẫn tham gia kỳ thi thử cuối cùng, vẫn cầm giấy chứng nhận đạt chuẩn đi thi đại học, vẫn bỏ xa Đồ Nam đứng thứ hai, vẫn đạt được thành tích vượt trội nhất toàn trường.
Nếu như năm đó anh không nghỉ học mười hai, có lẽ sẽ trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học.
"Ra vậy...." Nguyễn Thu Thu đổi chủ đề, "Thật trùng hợp, năm em lên lớp mười hai ba mẹ em cũng li dị, suýt nữa không đi học tiếp được, em còn tưởng rằng trình độ học vấn của mình sẽ mãi dừng ở lớp mười một chứ. Lúc đó em đã định đi vẽ tranh đường phố kiếm sống, không ngờ cô giáo lại tốt bụng cho em vay tiền để tiếp tục đi học.
Về sau tốt nghiệp cấp ba đi làm thêm ba tháng rồi trả hết toàn bộ số tiền đã mượn cô giáo.
Đưa cho bố mẹ toàn bộ số tiền kiếm được trong lúc học đại học, đối với em mà nói đó chính là toàn bộ tài sản."
Lúc đó cha mẹ đều rất lãnh đạm với cô, khách khí từ chối một lúc rồi cũng nhận. Nguyễn Thu Thu cũng coi như đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ.
Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt: "Có phải em rất lợi hại không. Bình thường ai có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?" Chẳng qua là lúc đó dựa vào sức mạnh hồng hoang bộc phát, suýt nữa hỏng người, một thời gian dài sau đó cô bệnh liên miên.
Về sau một mặt là vì cơ thể, mặt khác là sống một mình dễ nuôi, cô cũng lười liều mạng kiếm tiền.
Ai biết được cô c.h.ế.t trước hay tiền tiêu hết trước. Để đôi cha mẹ vứt bỏ mình lấy hết tài sản mình tích góp, Nguyễn Thu Thu thà nghèo cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Nghĩ tới đây.
Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên trầm tư, tại thế giới kia cô đã c.h.ế.t hay là bị linh hồn người khác chiếm giữ? Có điều, đối với cô bây giờ cũng không khác gì, cô đã hoàn toàn cắm rễ ở thế giới này, cần gì phải quan tâm những người kia có được lợi hay không.
Trình Tuyển chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào, đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống.
"Siêu cấp lợi hại." Anh nghiêm túc nói.
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, ngay sau đó lại cong lên ngọt ngào.
Trình Tuyển thật sự càng ngày càng biết nói chuyện. So với lúc đầu gặp nhau, sống chó khiến người khác giận sôi thì bây giờ đã hoàn thành quá trình tiến hóa từ chó thành nửa người nửa chó.
Đúng lúc này, mắt Nguyễn Thu Thu quét qua một vật thể đen sì lông xù, bỗng nhiên run rẩy chỉ chỉ.
"Nhện!!!"
Trình Tuyển lấy tốc độ sét đánh tránh sau lưng Nguyễn Thu Thu.
"..."
"..."
Cục diện lặng lẽ giằng co hồi lâu, Nguyễn Thu Thu yếu ớt nói: "Em nhìn lầm, hình như chỉ là đống rác thôi."
Trình Tuyển: "Ồ, anh quét cho em."
Trình Tuyển lại phải bị ăn đập mới chịu im.
Đối với chuyện này, Nguyễn Thu Thu luôn luôn canh cánh trong lòng,cô không thể tin được, vào lúc nguy hiểm Trình Tuyển vậy mà lại trốn ra sau lưng cô? Trốn sau lưng cô???
Sao bảo tình vững hơn vàng cơ mà! Cái này còn không phải quan hệ chim và rừng ư, lúc đại nạn chỉ lo bay phần mình, còn muốn kéo cô làm đệm lưng. Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng giận, nhìn Trình Tuyển với ánh mắt c.h.ế.t chóc: "Em quyết định phát động chiến tranh lạnh."