Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 404
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:37
Diêu Linh nghe ra là bà chủ đang hét giá với mình, chỉ là đối với cô mà nói thì một trăm rưỡi tệ cũng chẳng đáng là bao.
Trong tiệm tối om, Diêu Linh không muốn ở lại lâu. Cô lười nói nhiều, nói thẳng: "Gói cho tôi bốn bộ."
"Bốn bộ?" Bà chủ không ngờ Diêu Linh không những không mặc cả, thậm chí còn lấy một lúc bốn bộ.
Đây là áo khoác nữ, đàn ông không thể mặc vừa.
Nghĩ vậy, bà chủ vừa gói từng bộ quần áo lại vừa chủ động hỏi: "Tiểu thư đến thị trấn chúng tôi là để tìm người, hay là đi du lịch?"
Diêu Linh vốn không muốn để ý đến bà ta, nhưng ngay sau đó, lời nói của bà chủ lại lập tức thu hút sự chú ý của cô.
"Mùa này, cá trong sông ở thôn Nhai Hạ tươi roi rói, táo ở thôn Nhai Tử lại đang độ ngọt, không biết cô muốn đi đâu chơi?" Bà chủ cất tiếng hỏi.
Diêu Linh không ngờ chỉ trong lúc mua quần áo, lại có thể nghe người ta nhắc đến thôn Nhai Tử.
Dự định ban đầu của cô là sau khi mua sắm quần áo xong sẽ ghé sắm sửa thêm nhu yếu phẩm, đồng thời tìm cơ hội khéo léo dò hỏi người dân trong thị trấn về thôn Nhai Tử.
Một nhóm người lạ đến một vùng xa xôi, nếu tùy tiện hỏi han sẽ rất dễ khiến người khác chú ý. Diêu Linh vẫn còn đang băn khoăn làm sao để tìm hiểu thông tin về thôn Nhai Tử một cách kín đáo, vậy mà nay bà chủ lại chủ động nhắc tới, đúng là hợp ý cô vô cùng.
Diêu Linh lập tức nói: "Cháu sợ lạnh, hay bà giới thiệu một nơi đi?"
"Vậy thì đến thôn Nhai Tử mà hái táo đi, quả nào quả nấy đỏ mọng căng tròn, trông hệt như má con gái ấy, ngọt lịm!" Bà chủ cười tươi đáp.
Diêu Linh giả vờ vô tình hỏi: "Thôn Nhai Tử... có phải là cái thôn phải đi lên bằng cáp treo không ạ?"
"Ối dào, chuyện đó xưa như Diễm rồi cháu ơi, thôn Nhai Tử đã có đường đi từ lâu rồi. Chính phủ đã quy hoạch nơi đây thành khu du lịch, du khách ghé thăm đông nghịt." Bà chủ nói, rồi chỉ vào tiệm tạp hóa ở cuối phố: "Đường mới làm đấy, không có người dẫn đường thì khó mà tìm được lối, thậm chí có khi còn chẳng tới nơi. Nếu cô muốn đến thôn Nhai Tử thì có thể ghé đó tìm một hướng dẫn viên đưa các vị đi chơi. Cứ nhắc tên tôi, đảm bảo sẽ có giá tốt nhất!"
Diêu Linh gật đầu. Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, cô tiến thẳng về phía cuối phố, nhưng không vào tiệm tạp hóa mà bà chủ vừa giới thiệu, mà lại đi vào một cửa hàng đối diện, một tiệm tạp hóa khác có cách bài trí tương tự, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh.
Tiệm tạp hóa này có cửa sổ lớn, ánh sáng sáng sủa hơn cửa hàng quần áo một chút.
Vừa thấy nhóm người họ bước vào, người đàn ông đang ngồi hút thuốc liền lập tức đứng dậy, khẽ cảnh giác liếc nhìn năm vệ sĩ cao lớn, vạm vỡ.
Đến khi nhận ra ánh mắt của các vệ sĩ đều đổ dồn vào Diêu Linh, ông chủ mới quay sang cô hỏi: "Các vị đang..."
"Tôi muốn đến thôn Nhai Tử hái táo, nghe nói cửa hàng của ông có cung cấp dịch vụ hướng dẫn viên dẫn đường đúng không?" Diêu Linh nói, sau đó chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt ông chủ.
Ông chủ nghe vậy, gật đầu lia lịa, hớn hở đáp: "Có, có chứ! Đương nhiên là có rồi! Tôi chính là người dẫn đường đây!"
Ông ta vừa nói vừa dụi tắt điếu thuốc lá, rồi nhiệt tình giới thiệu: "Từ khi có đường đi, thôn Nhai Tử đã hoàn toàn khác rồi, ngày nào cũng nườm nượp du khách từ khắp nơi đổ về. Cô ơi, nghe giọng các vị không giống người tỉnh Nam, là từ miền Bắc đến à?"
Đối với loại câu hỏi này, Diêu Linh phớt lờ.
Ông chủ thấy vậy thì cũng hiểu ý không hỏi thêm. Ông ta vừa hạ cửa cuốn của cửa hàng xuống, vừa hăng hái giới thiệu thêm về thôn Nhai Tử cho Diêu Linh một cách nhiệt tình.
Đúng lúc này, có một cặp vợ chồng dắt theo hai đứa con đi tới từ đằng xa.
Ông chủ vừa nhìn thấy, liền gọi Diêu Linh, chỉ tay: "Xem kìa, họ cũng giống như các vị vậy, cũng đến thôn Nhai Tử hái táo đấy. Họ mới đi hôm qua, hôm nay đã trở về với giỏ táo đầy ắp rồi."
Diêu Linh nhìn sang, chỉ thấy một cặp vợ chồng trẻ da ngăm đen khỏe khoắn đang cười nói chào hỏi ông chủ, dường như đang kể cho ông chủ nghe về những điều thú vị mà họ đã trải nghiệm khi đi hái táo ở thôn Nhai Tử.
Bên cạnh họ còn có hai đứa trẻ nhỏ, nhìn tầm vóc thì chắc chưa đầy mười tuổi.
Hai đứa trẻ đều ôm những túi táo đỏ tươi, mọng nước trong tay. Thấy Diêu Linh đang nhìn mình, hai đứa trẻ khẽ rụt rè cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của cô.
Diêu Linh cẩn thận nhìn những quả táo trong tay chúng, quả nào quả nấy tươi ngon, chín mọng, đúng là loại thượng hạng hiếm có.
Tuy hai đứa trẻ có chút e dè với người lạ, nhưng trong mắt lại không hề có nét hoảng sợ.
"Cửa hàng tôi đã đóng cửa xong xuôi rồi, chúng ta sẽ khởi hành đi thôn Nhai Tử luôn chứ?" Ông chủ hỏi Diêu Linh.
Nhìn cặp vợ chồng trẻ chào hỏi ông chủ xong xuôi, vui vẻ dắt con rời đi, Diêu Linh dần buông bỏ cảnh giác.
"Ngay bây giờ đi." Cô đáp.
Thể trạng của Thẩm Huệ Huệ vốn đã không khỏe. Sau bốn ngày di chuyển vất vả trên xe, cô không chỉ ăn uống kém, ngủ không sâu giấc, mà còn nôn ọe vài bận, cả người cứ lờ đờ, mệt mỏi.
Sau khi Diêu Linh xuống xe mua sắm quần áo, xe dừng lại ở ven thị trấn. Mãi mới có được chút yên tĩnh, Thẩm Huệ Huệ nằm trong lòng Tú Phân, lại bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.