Xuyên Thành Em Gái Song Sinh Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 405
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:37
Vài tiếng sau, Diêu Linh mang quần áo quay về, chia cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ mỗi người một bộ.
Thấy Thẩm Huệ Huệ không khỏe, Tú Phân không đành lòng đánh thức cô dậy thay quần áo, chỉ nhẹ nhàng đắp bộ quần áo mới mua lên người cô để giữ ấm.
Thẩm Huệ Huệ mơ màng mở mắt nhìn thoáng qua.
Sau khi mua quần áo về, Diêu Linh còn mang theo nước nóng và mì gói cho mọi người.
Mùi thơm của mì gói vừa pha tỏa ra thoang thoảng. Nếu là ngày thường, chắc chắn Thẩm Huệ Huệ cũng muốn ăn một chút, nhưng bây giờ cô hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng, thậm chí vừa ngửi thấy mùi lại càng cảm thấy chóng mặt, buồn nôn hơn.
Trên xe vẫn là tài xế, vệ sĩ, Diêu Linh, cô trợ lý Tiểu Phương, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ. Mọi người lặng lẽ ăn mì, không gian yên tĩnh lạ thường, khiến Thẩm Huệ Huệ an tâm chìm vào giấc ngủ trở lại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay tìm hiểu thông tin, thì có lẽ ngày mai đã có thể tìm được thôn Nhai Tử.
Cô nhất định phải cố gắng tranh thủ dưỡng sức, để tránh đến lúc quan trọng lại làm vướng bận mọi người.
Nghĩ vậy, Thẩm Huệ Huệ nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu.
Mãi cho đến khi chiếc xe khởi động, lúc rẽ trái, lúc rẽ phải liên tục, khiến người trong xe lắc lư dữ dội, Thẩm Huệ Huệ mơ hồ nhận ra điều bất thường, mới cố gắng mở mắt.
Chiếc xe đang chậm rãi leo lên một con dốc đứng. Trên con dốc đất vàng uốn lượn như rắn, con đường mới được mở chưa lâu nên bụi đất cuốn lên mù mịt.
Mãi đến khi vượt qua một khúc cua, thay đổi được tầm nhìn, cô mới nhìn rõ được những khung cảnh không bị lớp bụi vàng che khuất.
Phía xa xa là những cánh rừng cao vút, dưới chân là khe núi sâu hun hút hàng trăm mét. Chiếc xe càng đi lên, cảnh vật càng hiện rõ vẻ hiểm trở, núi non trùng điệp kéo dài tít tắp.
Con đường đất vàng này rõ ràng mới được mở tạm bợ, không chỉ quanh co khúc khuỷu, mà điều đáng sợ hơn là dọc hai bên đường không hề có bất kỳ rào chắn bảo vệ nào.
Nói cách khác, chỉ cần tài xế lơ là một chút, chiếc xe có thể lao thẳng xuống vực sâu mà không gặp bất kỳ vật cản nào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cơn buồn ngủ của Thẩm Huệ Huệ lập tức tan biến, cô giật mình tỉnh giấc.
Thấy con bé đột ngột ngồi bật dậy, Tú Phân vội vàng đỡ lấy cô: "Sao con lại tỉnh đột ngột vậy? Có phải con say xe, không khỏe không? Đoạn dốc này cheo leo lắm, con có muốn đổi tư thế nằm xuống cho dễ chịu hơn không?"
"Mẹ, chúng ta đang ở đâu rồi?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.
"Chúng ta đang trên đường đến thôn Nhai Tử đó con." Tú Phân nói, sau đó kể lại những gì Diêu Linh đã gặp phải ở thị trấn: "Nếu thôn Nhai Tử đã mở thêm một con đường mới để vào thì quá tốt rồi. Chúng ta cứ lấy danh nghĩa du khách, vào thôn dò xét tình hình trước, tìm được chị Diêu rồi tính sau."
"Mọi người ở thị trấn đều không sao chứ ạ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi.
Tú Phân gật đầu.
Khi ăn mì gói, Diêu Linh đã kể chuyện này với bà.
Thấy Thẩm Huệ Huệ ngủ say, Tú Phân không nỡ gọi con bé dậy, bà cùng Diêu Linh vào thị trấn thêm một lần nữa.
"Bọn mẹ cũng lo gặp phải lừa đảo nên đã hỏi liên tiếp nhiều chủ cửa hàng, đều nhận được câu trả lời y hệt. Lần mẹ vào, lại đúng lúc có mấy du khách từ trên núi đi xuống. Cả một gia đình, có người già, có trẻ nhỏ, trên tay ai cũng xách những túi táo lớn, trông không giống người trong thôn Nhai Tử chút nào, mà đúng là dân ở các thôn lân cận."
Nói thì nói vậy, nhưng Thẩm Huệ Huệ cứ có cảm giác có gì đó không ổn.
Cô ngồi thẳng dậy, cố gắng để đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút.
Cùng với đà phát triển kinh tế của đất nước, chính sách đẩy mạnh hỗ trợ các vùng nông thôn hẻo lánh, thúc đẩy kinh tế địa phương, nhiều ngôi làng có bản sắc riêng cũng dần dần phát triển các dự án du lịch.
Nhưng đó ít nhất cũng phải là chuyện của hai, ba mươi năm nữa.
Đất nước những năm chín mươi, ngay cả các thành phố lớn cấp một, cấp hai cũng chưa phát triển xây dựng hoàn chỉnh, các làng xã bình thường điện nước còn chưa có, đời sống người dân chỉ vừa đủ ăn đủ mặc, không đến nỗi c.h.ế.t đói, thịt thì cũng chỉ có dịp lễ Tết mới được ăn.
Ngay cả những nhu cầu sinh hoạt cơ bản nhất cũng chưa được đảm bảo. Vào thời điểm này, một vùng nông thôn hẻo lánh như thôn Nhai Tử lại có thể phát triển du lịch sao được?
Hơn nữa, Diêu Linh vào thị trấn một lần, gặp được du khách, Tú Phân vào một lần, lại cũng gặp được du khách.
Các thị trấn nhỏ làm du lịch thường hướng đến đối tượng là những người thành phố đã quen sống trong những tòa nhà cao tầng bê tông.
Vào những dịp nghỉ lễ, họ muốn đến các khu du lịch nông thôn để gần gũi với thiên nhiên, trải nghiệm cuộc sống thôn quê thoải mái, vui vẻ.
Mà một ngôi làng ngay cả trên bản đồ cũng không tìm thấy vị trí như thôn Nhai Tử, đến cả Diêu Linh dẫn theo vệ sĩ từ Kinh Đô đến muốn tìm nó còn khó khăn, thì lấy đâu ra người thành phố chạy đến thôn Nhai Tử để du lịch chứ?
Nếu không có du khách thành phố, vậy chỉ còn lại dân ở các thôn lân cận mà thôi.