Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác, Dựa Vào Nuôi Con Để Làm Mưa Làm Gió Trong Giới Tu Tiên - Chương 12: Ta Thật Sự Một Giọt Cũng Không Còn
Cập nhật lúc: 31/12/2025 19:09
Vân Hướng Vãn trở về phòng ngủ, tìm thấy quả trứng kia rồi ôm vào lòng.
“Là ngươi đã giúp ta sao?”
Vừa rồi khi nhận ra điều này, nàng đã lập tức vận khí xuống đan điền, nhắm mắt cảm nhận một hồi. Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng trong không khí xung quanh trôi lơ lửng những đốm sáng màu sắc khác nhau, dưới sự dẫn dắt của nàng, chúng đều hội tụ về phía đan điền.
Tụ khí! Nàng rốt cuộc đã có thể tụ khí rồi!
Thế nhưng, cơ thể của nguyên chủ sau khi vất vả lắm mới tụ được khí, đan điền lại giống như một cái muôi thủng, trong thời gian cực ngắn sẽ để rò rỉ hết sạch linh khí vừa hấp thu được. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng không thể tu luyện.
Trước khi thiên kim thật xuất hiện, Thành chủ và phu nhân cũng đã vì nàng mà tìm khắp danh y, tìm không ít thiên tài địa bảo cho nàng dùng, đáng tiếc đều vô dụng. Nhất thời, Vân Hướng Vãn không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Trong hai phúc lợi chính mà hệ thống ban cho, ngoài phản hồi khí vận còn có phản hồi tu vi. Không gian hệ thống cũng đang ở trạng thái ban đầu, muốn mở khóa thêm nhiều chức năng thì trước tiên nàng phải trở thành một tu sĩ. Hơn nữa, nàng cũng không muốn sống dựa dẫm vào ai, dù tương lai quan hệ của nàng và bốn đứa trẻ có thân thiết đến nhường nào đi nữa. Chẳng có gì mang lại cảm giác an toàn bằng việc bản thân mình trở nên mạnh mẽ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh khí trong đan điền nàng tụ lại ngày càng nhiều, thậm chí hình thành một vòng xoáy khí trên đỉnh đầu. Theo tốc độ xoay của vòng xoáy nhanh dần, linh khí xung quanh điên cuồng ùa về phía nàng. Linh hải trong đan điền cũng giống như một cỗ máy tinh vi, không ngừng nén và dung hợp linh khí hấp thu được, cuối cùng biến chúng thành của mình.
【 Chúc mừng chủ nhân, chính thức trở thành một tu sĩ. 】 Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu.
Vân Hướng Vãn ngừng hấp thu linh khí, nàng không tin nổi mà lẩm bẩm: “Ta thật sự... thật sự có thể tu luyện rồi?”
【 Vâng, đúng vậy, cơ thể của ngài đã được một sức mạnh huyền bí sửa chữa hoàn tất. Sau này, ngài không còn là phế thể nữa, mà là Hỗn Độn Đạo Thể, còn được gọi là Bản Nguyên Thể. 】
Giọng nói của hệ thống dù vẫn lạnh lùng, không chút sức sống, nhưng Vân Hướng Vãn lại không kìm được mà kích động theo.
“Hỗn Độn Đạo Thể.”
Nguyên chủ từng thấy qua miêu tả về Hỗn Độn Đạo Thể trong cổ tịch. Đó là thánh thể tu luyện đã biến mất hàng vạn năm nay, đứng trên tất cả mọi loại thể chất. Nó vốn dĩ là cội nguồn của đại đạo, vì vậy khi đột phá sẽ thuận theo tự nhiên, không dẫn đến thiên phạt như lôi kiếp.
Nghĩ đến đây, giấc mộng "nằm không cũng phi thăng" không còn là xa vời nữa. Tiền đề là phải nhanh ch.óng tăng độ gắn kết, có tu vi phản hồi từ bốn đứa nhỏ, nàng có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
Vân Hướng Vãn càng nghĩ càng thấy mỹ mãn, nàng quay lại phòng, và rồi chuyện xảy ra như lúc nãy. Nhưng lần này, "Trứng huynh" không hề đáp lại nàng. Nó nằm im lìm c.h.ế.t ch.óc, thậm chí vỏ trứng còn lạnh hơn cả lúc nàng mới nhặt được. Cảm giác lạnh đến mức thấu xương.
Lòng Vân Hướng Vãn thắt lại, một dự cảm không lành nảy sinh. Nó không phải là "ngỏm" rồi chứ? Bọn họ có quan hệ gì đâu? Sao nó lại giúp nàng đến mức này?
Nàng vội vàng ôm c.h.ặ.t quả trứng hơn một chút: “Ngươi không sao chứ? Đừng có dọa ta. Ta còn chưa kịp báo đáp đại ân đại đức của ngươi mà.”
Trứng huynh vẫn không chút phản ứng. Trong cơn bất lực, Vân Hướng Vãn đành thử đem chút linh khí ít ỏi trong đan điền phản phệ lại cho nó, còn có tác dụng hay không thì chỉ đành thuận theo ý trời.
Một lát sau, Vân Hướng Vãn đặt quả trứng trở lại ổ: “Ta thật sự một giọt cũng không còn nữa rồi, hy vọng ngươi kiên cường một chút, chống chọi cho tốt.”
Nàng khẽ vỗ vỗ lên vỏ trứng rồi trở lại giường. Thấy tiểu bao t.ử vẫn còn đang chìm trong giấc nồng ngọt ngào, nàng thở phào một cái, rồi cũng nằm xuống.
Nhưng nhắm mắt thật lâu vẫn không thấy buồn ngủ. Hơn nữa thính lực của nàng dường như cũng nhạy bén hơn, tiếng gà gáy ch.ó sủa trong thôn nàng đều nghe thấy rất rõ ràng. Sống trên đời cần gì ngủ lâu, sau khi c.h.ế.t sẽ được trường miên. Không ngủ nữa, dậy tu luyện!
Vân Hướng Vãn lại xuống giường, đắp chăn kỹ cho Tiểu Vy, rồi tiện tay lấy một chiếc áo cũ ra sân, khoanh chân ngồi xuống. Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào sân, rọi lên người nàng, nàng mới từ từ mở mắt, đồng thời nhả ra một ngụm trọc khí.
Hai canh giờ tu luyện này không chỉ bù lại số linh khí đã truyền cho Trứng huynh mà còn tăng lên gấp mấy lần, đan điền có cảm giác căng đầy. Vân Hướng Vãn đứng dậy nhìn ra xa. Trong tầm mắt, mọi thứ đều vô cùng rõ nét. Nàng thậm chí có thể nhìn thấy giọt sương trên một chiếc lá cách xa mấy trăm mét.
“Cái con bé c.h.ế.t tiệt này, giờ nào rồi còn chưa chịu dậy?!” Nhà bên, giọng Vương đại nương mắng nhiếc con gái đặc biệt ch.ói tai.
Vân Hướng Vãn xoa xoa lỗ tai, rồi đi đến bên giếng nước. Nàng muốn thử xem sức lực của mình có lớn hơn không. Quả nhiên, trước đây phải nghiến răng nghiến lợi mới xách nổi hơn nửa thùng nước, giờ xách đầy một thùng mà thấy nhẹ tênh. Cảm giác này khiến nàng hăng m.á.u đến mức muốn mỗi tay một thùng diễn luôn bài đứng lên ngồi xuống tại chỗ.
“Nương, người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, Tiêu Ngạn Thanh vừa dụi mắt vừa từ trong nhà bước ra.
Vân Hướng Vãn lặng lẽ đặt thùng nước xuống, giả vờ như không có chuyện gì: “Ngạn Thanh, con tỉnh rồi à? Sáng nay muốn ăn gì? Ta làm cho.”
Nhắc đến món ngon Vân Hướng Vãn làm, ngay cả Tiêu Ngạn Thanh cũng lập tức tỉnh táo hẳn: “Dạ gì cũng được ạ, người làm món gì cũng ngon.”
Vân Hướng Vãn xoa cằm, suy nghĩ một lát: “Vậy thì bánh bao thịt, cháo trắng và quẩy nhé!”
Nói là làm, nàng cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực. Khoảng một hai canh giờ sau, bánh bao thịt nóng hổi ra lò. Cháo thịt nạc cũng đã xong, cùng với những chiếc quẩy thơm nức mũi được bưng lên bàn. Bốn đứa trẻ ăn đến mức miệng đầy mỡ, chẳng còn chút phong thái nào nữa. Vân Hướng Vãn cũng thấy ngon miệng lạ thường, ăn liền một lúc ba cái bánh bao lớn.
Đợi mọi người ăn no nê, nàng nắm tay lại đặt bên miệng, hắng giọng một cái: “Các con, ta có chuyện quan trọng muốn nói.”
Bốn đôi mắt sáng lấp lánh lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng. Vân Hướng Vãn hài lòng mỉm cười. Tiêu Ngạn Lăng không tự nhiên quay đi chỗ khác, nhưng đôi tai dựng đứng lên chứng minh cậu đang lắng nghe rất kỹ.
“Các con, báo cho các con một tin tốt, ta có thể tu luyện rồi.”
Vân Hướng Vãn tung ra quả b.o.m nặng ký này, thành công nhìn thấy bốn đôi mắt đầy vẻ không tin nổi. Nhưng rất nhanh, Tiêu Ngạn Thanh dường như đã nhận ra điều gì đó, cậu khó khăn thốt lên một câu: “Chúc mừng nương.”
Tiêu Ngạn Lăng và Tiêu Huyền Linh nhìn nhau một cái rồi cúi đầu, không nói gì. Riêng Tiêu Dư Vy nhỏ nhất, chẳng có tâm tư gì phức tạp, chỉ đơn giản là mừng cho Vân Hướng Vãn: “Tốt quá rồi nương, sau này người sẽ không bị những người đó cười nhạo nữa.”
Vân Hướng Vãn cười xoa đầu tiểu bao t.ử, rồi liếc mắt nhìn, nàng nhận ra mấy đứa nhóc khác dường như không được vui cho lắm.
“Nương, nếu người đã có thể tu luyện, số Linh sâm ngàn năm kia không bán nữa, người cứ mang đi hết đi.” Tiêu Ngạn Thanh đột ngột thốt ra một câu, khiến Vân Hướng Vãn bừng tỉnh.
Mang đi?
Trời ạ, hóa ra bọn trẻ cho rằng nàng hễ tu luyện được là sẽ rời bỏ nơi này sao. Nếu theo tính cách của nguyên chủ thì chắc chắn là vậy. Nhưng nàng không phải nguyên chủ, nàng là Vân Hướng Vãn. Cùng tên cùng họ, nhưng không phải cùng một linh hồn.
“Thằng nhóc thúi, ai bảo là ta sắp đi hả?”
