Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác, Dựa Vào Nuôi Con Để Làm Mưa Làm Gió Trong Giới Tu Tiên - Chương 13: Nhưng Nói Đi Cũng Phải Nói Lại

Cập nhật lúc: 31/12/2025 19:09

Tiêu Ngạn Thanh ngẩn người, sau đó gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết.

“Nương, ý của người là...?”

“Ta sẽ ở lại bên cạnh các con, cho đến khi các con có khả năng tự lập rồi mới tính tiếp.” Vân Hướng Vãn nhẹ nhàng đáp.

Nghe đến đây, Tiêu Ngạn Thanh cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá rồi, chúng con cứ ngỡ nương sẽ rời đi cơ.” Tiêu Huyền Linh không kìm được mà chạy đến bên cạnh Vân Hướng Vãn, níu lấy ống tay áo nàng.

“Nương đừng đi, Vy Vy không nỡ xa người đâu.” Tiêu Dư Vy nắm c.h.ặ.t lấy bàn tay kia của nàng. Trong lúc nói, đôi mắt to đen lánh đã đong đầy những giọt lệ tinh khôi, chỉ cần nàng không đáp lại, e rằng giây tiếp theo nước mắt sẽ tuôn rơi lã chã.

“Không đi, ta cũng không nỡ xa các con.”

Khi còn ở Trái Đất, nàng là con nuôi của nhà họ Vân. Dù cha mẹ nuôi và anh trai đối đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn luôn không tìm thấy cảm giác thuộc về. Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi đối diện với mấy anh em nhà họ Tiêu, cảm giác xa cách ấy lại hoàn toàn tan biến.

“Oa...” Tiêu Dư Vy vừa nghe xong, cái miệng nhỏ liền mếu máo, hai hàng lệ như trân châu lăn dài trên má, khóc lóc vô cùng t.h.ả.m thiết.

Vân Hướng Vãn thấy vậy thì luống cuống. Đứa trẻ này sao tự nhiên lại khóc thế này? Nàng vội vàng bế con bé lên, đặt lên vai mình, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng: “Ngoan, không khóc nữa. Khóc sưng mắt lên là Vy Vy của chúng ta không còn xinh đẹp nữa đâu.”

“Con xin lỗi nương, con... hức, cứ nghĩ đến việc người đi là con không kìm lòng được. Hức... con xin lỗi, oa oa...” Tiểu bao t.ử không ngừng xin lỗi, cái giọng sữa non nớt ấy khiến trái tim Vân Hướng Vãn như tan chảy.

“Ta không trách con đâu, yên tâm đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh các con. Cho đến khi các con chán ta thì thôi, có được không?”

“Con sẽ không bao giờ chán nương đâu!” Tiêu Dư Vy nghe vậy liền ngưng bặt, rồi vô cùng nghiêm túc khẳng định.

Vân Hướng Vãn thấy hai giọt nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi cong v.út, nụ cười càng thêm hiền từ: “Ta biết mà, Vy Vy chính là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của ta, hiếu thảo nhất đời.”

Sau một hồi dỗ dành, Tiêu Dư Vy cuối cùng cũng phá lên cười.

“Nương, Linh sâm ngàn năm người cứ giữ lại để tu luyện đi, chúng con chỉ bán loại trăm năm tuổi thôi.” Đến lúc này, Tiêu Ngạn Thanh hoàn toàn chắc chắn Vân Hướng Vãn đã thực sự thay đổi. Bởi nếu là người phụ nữ trước đây, một khi phát hiện mình có thể tu luyện, chắc chắn sẽ lập tức quay về Thành chủ phủ, căn bản chẳng mảy may quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bọn họ.

“Ta cũng có ý đó.” Vân Hướng Vãn gật đầu.

Theo cốt truyện gốc, còn khoảng nửa năm nữa, anh em nhà họ Tiêu sẽ tỏa sáng rực rỡ tại Đại hội Thăng Tiên năm năm một lần ở Bạch Ngọc Thành. Tiêu Ngạn Thanh được Hộ quốc trưởng lão của Sở Quốc nhận làm đệ t.ử truyền thừa; Tiêu Ngạn Lăng gia nhập Tiên Kiếm Tông; còn Tiêu Huyền Linh thì vào Vạn Phật Tông.

Lẽ ra cả ba người họ phải được tông môn trọng vọng, nhưng định mệnh lại trêu đùa họ một lần nữa. Ba kẻ nhận họ làm đồ đệ đều không phải hạng người t.ử tế: kẻ thì thèm khát T.ử Vi mệnh cách của Tiêu Ngạn Thanh, kẻ lại muốn đoạt lấy Kiếm cốt của Tiêu Ngạn Lăng, kẻ còn lại thì dòm ngó Phật tâm của Tiêu Huyền Linh.

Thế nhưng, ba anh em nhà họ Tiêu sau khi qua tay nhào nặn của nguyên chủ cũng chẳng hề đơn giản và vô hại như vẻ bề ngoài. Qua những kẽ hở mà sư phụ bọn họ để lộ trong sinh hoạt hàng ngày, họ đã đoán được tâm địa hiểm độc của lão ta, cuối cùng phản sát thành công. Từ đó, cả ba người hoàn toàn hắc hóa.

Nhưng ở kiếp này, Vân Hướng Vãn không thể trơ mắt nhìn họ sa vào hang sói. Xuyên suốt cốt truyện gốc, nàng đã nhắm trúng một tông môn khác. Những người ở đó cực kỳ bảo vệ đồ đệ, thực lực cũng không hề yếu. Có điều bọn họ quá nghèo, dẫn đến việc cả tông môn cộng lại cũng chẳng được mấy mống người.

Vì vậy, nàng phải tích góp chút vốn liếng cho bọn trẻ, Linh sâm ngàn năm tuyệt đối không thể động vào. Nếu được, nàng còn muốn đưa bọn trẻ lên hậu sơn thử vận may thêm vài lần, nhân tiện tìm kiếm cha của chúng. Theo lời hệ thống, Tiêu Ký Bạch hẳn là vẫn còn sống.

“Theo tôi thấy thì đừng bán gì hết. Bất kể năm tuổi bao nhiêu, cứ tích tiểu thành đại rồi để bà ấy dùng cả đi. Chẳng phải chúng ta vẫn còn hơn năm trăm lượng bạc sao? Thế là hoàn toàn đủ rồi.”

Tiêu Ngạn Lăng vốn im lặng nãy giờ đột nhiên thốt lên một câu. Vân Hướng Vãn giật mình, theo bản năng nhìn về phía cậu. Nhưng Tiêu Ngạn Lăng đã né tránh ánh mắt của nàng, thứ nàng nhìn thấy chỉ là cái gáy của cậu.

Cái thằng nhóc bướng bỉnh này. Lòng Vân Hướng Vãn khẽ lay động, không kìm được mà tiến lên tặng cho cậu một cú cốc đầu nhẹ nhàng.

“Bà làm cái gì thế!” Tiêu Ngạn Lăng lập tức ôm đầu, giận dữ lườm Vân Hướng Vãn.

Chỉ là cậu của hiện tại trong mắt nàng chẳng khác nào một chú mèo nhà, lúc hung hăng trông cũng ngốc nghếch đáng yêu, chẳng có chút đe dọa nào cả.

“Con nói xem?” Vân Hướng Vãn nhướng mày.

“Hừ!” Tiêu Ngạn Lăng hừ lạnh một tiếng rồi quay đi chỗ khác. Nhưng ở góc mà không ai thấy được, khóe môi cậu lại không ngừng nhếch lên.

“Đã vậy, ta quyết định giữ lại tất cả Linh sâm trên trăm năm tuổi...” Lời của Vân Hướng Vãn còn chưa dứt đã bị hệ thống ngắt quãng.

【 Chủ nhân, hiện tại thức hải của ngài đã mở, không gian thăng lên nhất giai, đã có khả năng trồng linh d.ư.ợ.c. Đồng thời, ngài còn có thể tự do điều khiển tốc độ dòng chảy thời gian trong không gian, từ gấp một lần đến mười lần đều có thể thiết lập. 】

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta có năm trăm lượng là đủ dùng rồi, Linh sâm cứ giữ lại hết đi.”

Vân Hướng Vãn cười gượng, gãi gãi sau gáy. Tốc độ thời gian gấp mười lần cơ đấy! Có nghĩa là những củ Linh sâm hiện tại mới mấy chục năm tuổi, chỉ cần mười năm sau sẽ thành trăm năm tuổi! Một tu sĩ Ngưng Khí có thể sống từ một trăm đến năm trăm tuổi, Trúc Cơ sống được năm trăm đến một ngàn tuổi, Kim Đan từ một đến hai ngàn tuổi, còn mấy lão quái Nguyên Anh thì sống tới năm ngàn tuổi cũng là chuyện thường! Thế nên, thời gian đối với người tu chân không hề xa xỉ như đối với phàm nhân. Mười năm, đối với tu sĩ cao giai, chẳng qua cũng chỉ như cái b.úng tay mà thôi. Chức năng này của không gian quả thực quá nghịch thiên. Mà đây mới chỉ là không gian nhất giai, vậy nhị giai, tam giai thì sao? Chẳng phải sẽ càng vô địch hơn ư?

Thế là kế hoạch ban đầu đã thay đổi. Vân Hướng Vãn không đi Bạch Ngọc Thành bán Linh sâm nữa mà chuyển hết số Linh sâm héo rũ vào trong không gian.

Đây chính là bên trong không gian sao?

Tâm niệm Vân Hướng Vãn vừa động, khi nhìn rõ sự vật trước mắt, nàng phát hiện mình đang đứng dưới một cái cây khổng lồ chọc trời. Cây này bén rễ sâu vào lòng đất, vươn cao lên tận chín tầng mây, liếc mắt cũng không thấy ngọn. Thân cây to lớn đến mức hiếm thấy trên đời, Vân Hướng Vãn đi vòng quanh một lượt, đường kính này ít nhất cũng phải mười mấy mét!

“Hệ thống, đây là cây gì vậy?” Vân Hướng Vãn tò mò chạm vào thân cây.

Giây tiếp theo, một màn hình quang học xuất hiện bên cạnh nàng, thanh âm truyền ra: 【 Chủ nhân, đây là Cây Thế Giới. 】

Cây Thế Giới? Nghe có vẻ thâm sâu quá. Vân Hướng Vãn đưa tay chạm vào thân cây, đột nhiên, cả cái cây tỏa ra hào quang màu trắng sữa, như những vòng tròn gợn sóng lan tỏa ra xung quanh. Nàng cũng nhanh ch.óng bị ánh sáng trắng sữa này bao trùm lấy.

Đây là cái gì? Vân Hướng Vãn rụt tay lại, nhìn vầng sáng bao quanh lòng bàn tay mình như một lớp sữa đặc, ấm áp và tràn đầy sự thân thiện.

“Hệ thống.” Vân Hướng Vãn định gọi hệ thống hỏi cho rõ, nhưng không nhận được hồi âm. Khoảnh khắc ấy, nàng như bị mất liên lạc với hệ thống vậy.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng xung quanh dần hội tụ trước mặt nàng. Một lát sau, trong quầng sáng ấy, nàng thấy hình hài của một cuốn sách dần hiện rõ. Nàng theo bản năng đưa tay ra, cuốn sách đã hóa thực thể từ từ rơi xuống lòng bàn tay nàng. Vân Hướng Vãn nhìn kỹ.

“Bản Nguyên Chi Thư?”

“Oa! Chủ nhân, ngài cư nhiên lấy được Bản Nguyên Chi Thư sao?” Hệ thống lúc này cuối cùng cũng xuất hiện. Qua tần suất nhấp nháy trên màn hình quang học, có thể thấy nó đang rất kích động. Có điều giọng nói vẫn cứng nhắc lạnh lùng, không lộ ra chút cảm xúc nào.

“Vậy, đây là cái gì?” Vân Hướng Vãn hỏi.

“Bản Nguyên Chi Thư cũng có thể coi là công pháp tu luyện, nhưng phạm vi bao phủ rộng hơn nhiều. Có công pháp cơ bản, bí kỹ bản nguyên, luyện d.ư.ợ.c, luyện khí, trận pháp, tất cả đều được xây dựng dựa trên sức mạnh bản nguyên.”

Có lẽ cảm thấy dùng màn hình quang học nói chuyện với Vân Hướng Vãn có chút kỳ cục, hệ thống liền hóa thành một chú ch.ó máy điện t.ử tròn vo, to bằng bàn tay, bay lơ lửng trước mặt nàng.

“Nghĩa là, chủ nhân cả đời này chỉ cần có cuốn sách này là đủ rồi.”

“Ờ... được thôi.” Vân Hướng Vãn gãi đầu, cứ cảm thấy mọi chuyện đang bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nàng hơi hoang mang nên chưa mở cuốn sách ra ngay mà hỏi hệ thống: “Hệ thống, vậy làm sao để ta trồng Linh sâm xuống đây?”

“Chủ nhân, đan điền là nơi hội tụ linh khí, còn thức hải là nơi hội tụ sức mạnh nguyên thần. Trong không gian này ngài là chủ, chỉ cần một ý nghĩ là có thể biến nó thành hình dáng ngài muốn.”

Nghe vậy, Vân Hướng Vãn bắt đầu quan sát toàn bộ không gian. Cây Thế Giới nằm chính giữa, cách đó không xa có một mạch nước ngầm đang sủi bọt phun lên. Ngoài ra, cả không gian không còn gì khác. Cuối tầm mắt là một màn sương trắng xóa, nàng nghĩ đó chính là biên giới của không gian.

Nghĩ bụng Linh sâm cũng cần nước, nàng dùng tinh thần lực khai khẩn một mảnh ruộng d.ư.ợ.c khoảng một mẫu xung quanh mạch nước, sau đó đem toàn bộ Linh sâm trồng xuống, rồi dùng nước suối tưới một lượt. Làm xong những việc này, cơ thể nàng như bị rút cạn sức lực, đầu đau như b.úa bổ.

“Suýt...” Vân Hướng Vãn ôm đầu đi tới bên mạch nước, ngơ ngẩn nhìn dòng nước không ngừng phun lên nhưng lại chẳng thấy chảy đi đâu. Lòng nàng khẽ động, theo kinh nghiệm đọc truyện, nước suối trong không gian thường là Suối Sinh Mệnh, mỗi loại đều có công dụng thần kỳ riêng.

Thế là nàng dùng chút sức mạnh nguyên thần cuối cùng dẫn một dòng nước đến trước mặt mình, hé miệng uống thử một ngụm. Nước vào miệng thanh ngọt, giống như quỳnh tương ngọc dịch từ từ trôi xuống dạ dày. Rất nhanh sau đó, Vân Hướng Vãn cảm thấy triệu chứng đau đầu thuyên giảm hẳn, cảm giác mệt mỏi do cạn kiệt nguyên thần cũng được xoa dịu.

Hề! Thực sự có tác dụng. Vân Hướng Vãn không kìm được uống thêm mấy ngụm nữa rồi mới thoát khỏi không gian. Có lẽ vì lần đầu chưa quen, nàng bị ngã dập m.ô.n.g.

“Ối giời ơi!” Nàng chống tay xuống đất, mặt mày nhăn nhó.

“Nương, người sao thế ạ?” Tiêu Dư Vy ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền lo lắng hỏi vọng vào.

Vân Hướng Vãn xoa xoa cái m.ô.n.g đau điếng, khó khăn ngồi xếp bằng lại: “Tiểu bao t.ử, ta cần tu luyện một lát, con cứ đi chơi đi.”

“Dạ được ạ, nương cần gì thì cứ gọi con nhé, con ở ngoài sân thôi.” Tiêu Dư Vy thực ra rất muốn chơi với nương, nhưng các anh đã dặn rồi, tu luyện là việc đại sự, không được làm phiền.

Thời gian trôi qua thật nhanh khi con người ta chìm trong trạng thái tu luyện. Khi Vân Hướng Vãn mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã khuất sau núi, hoàng hôn buông xuống. Nàng đứng dậy sảng khoái, phủi phủi bụi trần, đang định ra ngoài hỏi bọn trẻ xem tối nay muốn ăn gì thì chợt nghe thấy tiếng của Vương đại nương vang lên đầy giận dữ:

“Vân Hướng Vãn, con khốn kia, cút ra đây cho bà!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.