Xuyên Thư: Mỹ Nhân Yếu Mềm Thời Tận Thế - Chương 2
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:07
Đúng vậy, Diệp Sở Sở đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng song hệ.
Chỉ là có vẻ hơi vô dụng.
Một dị năng của cô là dị năng không-thời gian. Nhánh dị năng thời gian cho phép cô thiết lập một "mỏ neo thời gian", sao chép Trái Đất ở một khoảnh khắc nhất định thành một thế giới độc lập, trở thành nhà kho dự trữ vật tư siêu khổng lồ của cô. Ngoại trừ không có con người, các vật tư khác đều được bảo tồn nguyên vẹn trong thế giới này.
Không chút do dự, cô trực tiếp thiết lập mỏ neo thời gian ngay tại thời khắc này.
Năm 2021, ngày 12 tháng 4, 12 giờ 12 phút trưa.
Sau này mỗi ngày, cô đều có thể thông qua dị năng để quay về thời điểm này, lấy những vật tư mình cần từ không gian mỏ neo, và thời gian dừng lại sẽ kéo dài hơn khi cấp bậc của cô tăng lên.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể ở trong mỏ neo thời gian năm phút, một khoảng thời gian rất, rất ngắn.
Điều này có nghĩa là nếu muốn lấy đồ ăn từ thế giới mỏ neo, tốt nhất cô nên tìm một siêu thị ở thế giới thực trước, rồi mới tiến vào không gian mỏ neo. Như vậy mới có thể tiết kiệm thời gian tối đa.
Nếu lúc cô đói đến sắp lả đi mà lại đang ở ngoài đường, trực tiếp đi vào, thì không biết năm phút có đủ để cô tìm được một cửa hàng bán đồ ăn hay không.
Dị năng mỏ neo thời gian sau khi trưởng thành sẽ vô cùng đáng sợ, nhưng hiện tại, nó có chút gân gà.
Còn nhánh dị năng không gian thì lại càng gân gà hơn.
Không gian này không thể chứa bất cứ thứ gì ngoài vũ khí, không thể dùng để tích trữ vật tư, chỉ tương đương với một vỏ đao vô hình, giúp cô bớt phải xách theo một món vũ khí trên tay.
Còn một dị năng nữa là dị năng hệ Mộc, dị năng này…
Diệp Sở Sở vận chuyển dị năng, một sợi dây leo màu xanh lục từ lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô mọc ra, trên dây leo là những phiến lá xanh biếc đẹp mắt. Cô thầm niệm “Công kích”, sợi dây leo nhỏ bé lập tức vươn mạnh về phía trước, sau đó, “phụt” một tiếng, nở ra một đóa cúc nhỏ xinh đẹp mềm mại, lắc lư trong không trung.
Trông rất đáng yêu.
Diệp Sở Sở: “…”
Dùng sự đáng yêu để “manh chết” đối thủ sao?
Có dị năng vẫn tốt hơn là không có.
Huống chi dị năng mỏ neo thời gian chỉ là giai đoạn đầu tương đối vô dụng, sau khi trưởng thành, cô sẽ là người giàu có nhất thế giới này, có thể làm hậu thuẫn vững chắc cho anh trai!
Dị năng hệ Mộc yếu ớt này nếu dùng tốt, cũng có thể dùng để ngáng chân người khác.
Không buồn bã quá lâu, Diệp Sở Sở đứng dậy thu dọn hành lý.
Bảy ngày đêm tối hoàn toàn lúc đầu tận thế không quá đáng sợ. Tuy phần lớn các sản phẩm công nghệ cao đều mất tác dụng, ô tô không thể khởi động, bản thân cô cũng không biết đi xe đạp hay trượt ván, chỉ có thể đi bộ, nhưng ít nhất không có lũ biến dị thú và tang thi kinh khủng.
Cô định tận dụng khoảng thời gian này để rời khỏi Lâm Thành, đi thật xa khỏi khu nội thành đông đúc dân cư!
Dùng điện thoại để chiếu sáng, cô lôi ra một đống đồ cần mang đi.
Một chiếc ba lô vải bạt hai vai chắc chắn và không thấm nước.
Một bình nước thể thao chứa đầy nước khoáng.
Hai gói bánh mì nướng lúa mạch nguyên cám chưa mở, một gói bánh quy soda.
Hai bộ quần áo ngoài để thay đổi, ba bốn bộ đồ lót.
Điện thoại và sạc dự phòng đã được sạc đầy.
Thuốc dự phòng bệnh tim lấy ra từ tủ thuốc nhỏ.
Toàn bộ tiền mặt và trang sức châu báu quý giá trong nhà.
…
Sau khi sắp xếp tất cả những thứ này vào ba lô, Diệp Sở Sở nghĩ ngợi rồi lại vào bếp lấy một con d.a.o chặt xương sáng loáng, cất vào không gian vũ khí của mình.
Đầy đủ rồi!
Trước khi đi, Diệp Sở Sở đứng trước tấm gương lớn ở cửa chỉnh lại tóc, buộc mái tóc dài xoăn màu nâu gỗ thành một búi tròn.
Cô gái trong gương vô cùng xinh đẹp, mắt hạnh đen láy, môi hồng khẽ mím, vẻ mặt nghiêm túc trông có một sự tương phản đáng yêu, nhìn ngây thơ vô hại như một chú thỏ con, kiều diễm mềm mại đến không ngờ, không có một chút tính uy h.i.ế.p nào.
Dung mạo giống cô trước đây đến chín phần, nhưng càng kiều diễm, càng xinh đẹp hơn.
Xinh đẹp yếu đuối như vậy, ở thời tận thế rất nguy hiểm.
Diệp Sở Sở nỡ lòng nào hủy dung.
Cô đeo khẩu trang cho mình, kéo khóa chiếc áo khoác nỉ có mũ màu đen trên người lên đến mức cao nhất, rồi kéo mũ trùm lên đầu, che đi quá nửa dung mạo, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn căn phòng ấm cúng thoải mái sau lưng một lần nữa, rồi dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Cô không hề sợ hãi!
Cô muốn đi tìm anh trai!
Khu dân cư có máy phát điện, thang máy có thể sử dụng bình thường, nhưng Diệp Sở Sở vẫn chọn đi cầu thang bộ thoát hiểm.
Đi xuống lầu không tốn nhiều sức, nhưng lỡ đột nhiên cúp điện, bị nhốt trong thang máy thì không hay chút nào.
Cũng không biết có chờ được người đến cứu hay không.
Lúc này trời đã tối hơn lúc trước một chút, để tiết kiệm pin, Diệp Sở Sở không dùng điện thoại chiếu sáng, mà nương theo ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ để từ từ đi xuống lầu.
Khi đến tầng bảy, cửa thoát hiểm “két” một tiếng bị đẩy ra. Diệp Sở Sở giật mình, hai người đàn ông tay kẹp điếu thuốc, vừa đi vừa tán gẫu bước vào cầu thang bộ, suýt nữa thì đ.â.m sầm vào cô.
Cô nghiêng người né ra, hai người họ cũng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu nói chuyện tiếp.
“Hôm nay quái lạ thật, tình hình gì thế này! Nước không có, điện cũng không, đang yên đang lành đi làm cũng không được, lại bị trừ nửa ngày lương.”
“Đừng nói nữa, vợ tôi còn chưa về, tôi hút xong điếu này phải đi đón con trai, nhà trẻ chắc cũng cúp điện rồi.”
“Cũng phải, tôi đi cùng ông đây, không thì vợ tôi về lại lải nhải cho xem.”
“Ha ha, còn phải nói…”
Hai người đàn ông vừa nói vừa cười, trong giọng nói không có nhiều lo lắng sợ hãi, ngược lại mang theo hơi thở đời thường của những câu chuyện phiếm.
Diệp Sở Sở kéo khẩu trang lên, tiếp tục đi xuống.
Giọng nói của hai người đàn ông dần dần xa khuất.
Xuống đến sảnh của tòa nhà, Diệp Sở Sở vừa ra khỏi cửa đơn nguyên đã thấy không ít người tụ tập ở khoảng sân trống bên ngoài. Phần lớn là người già và trung niên, túm năm tụm ba lại với nhau bàn tán về hiện tượng thiên văn kỳ lạ, than phiền về sự bất tiện do cúp nước cúp điện gây ra.
Mấy đứa trẻ con vui vẻ chạy nhảy trên đất, la hét cười đùa, chẳng biết sầu lo là gì.
Diệp Sở Sở ung dung đi lướt qua đám đông về phía cổng khu dân cư. Dọc đường, cô gặp không ít nhân viên văn phòng phải tan làm sớm vì cúp điện, có người cúi đầu vội vã đi qua, có người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã nhá nhem tối, sắc mặt đầy nghi hoặc.
Hệ thống nhận diện khuôn mặt ở cổng khu dân cư vì cúp điện mà không thể hoạt động, người ra vào cũng đông hơn ngày thường, ban quản lý dứt khoát mở toang cánh cổng sắt lớn màu đen chạm khắc hoa văn để tiện cho cư dân.
Diệp Sở Sở đi ngược dòng người ra khỏi khu dân cư, xác định phương hướng, chuẩn bị đến siêu thị lớn đang sáng đèn ở cách đó không xa để bổ sung thêm một ít vật tư.
Siêu thị đèn đuốc sáng trưng, người rất đông.
Diệp Sở Sở kéo mũ xuống, theo dòng người đi vào siêu thị.
Vì thể chất quá kém, không thể mang vác nhiều, cô không có ý định mua sắm lung tung, chỉ định bổ sung một chút vật tư cấp thiết.
Cô mua một chiếc đèn pin siêu sáng có thể sạc lại, một chiếc đèn pin thường dùng pin, và một hộp mười viên pin dự phòng. Trong bảy ngày đêm tối sắp tới, việc chiếu sáng là điều bắt buộc phải tính đến.
Đi đến khu đồ ăn vặt, cô bỏ vào giỏ hàng một hộp sô cô la, một hộp Snickers. Cô bị thiếu máu, lại có tật huyết áp thấp, mang theo một ít đồ ăn có hàm lượng đường cao bên người có thể giúp giảm bớt khó chịu hiệu quả.
Trưa nay vẫn chưa ăn cơm, cũng không chắc bên ngoài có quán ăn nào mở cửa không, Diệp Sở Sở lấy hai hộp cơm tự sôi bỏ vào ba lô, định bụng khi nào đói sẽ ăn.
Lúc tính tiền, quầy thu ngân bên cạnh có người lớn tiếng phàn nàn: “Thanh toán bằng điện thoại tiện bao nhiêu, ai mà còn mang tiền mặt trên người chứ! Lão tử chỉ muốn mua cây nến, có năm đồng bạc, chẳng lẽ bắt tao phải cắm chứng minh thư ở đây à?!”
Đến lượt Diệp Sở Sở, nhân viên thu ngân không ngẩng đầu lên mà nhắc nhở: “Có tiền mặt không? Không có tiền mặt không tính tiền được đâu.”
“Có ạ.” Diệp Sở Sở đã chuẩn bị từ trước, lấy ra mấy tờ tiền màu hồng mới tinh từ trong túi.
Thời buổi này, người mang tiền mặt bên người không nhiều, đừng nhìn siêu thị bây giờ đông người, thật ra phần lớn chỉ là muốn tìm một nơi sáng sủa để ở tạm, chứ người tính tiền thật thì chẳng có mấy ai.
Nhân viên thu ngân ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh nhẹn quét mã: “Có lấy túi không?”
“Cho tôi một cái ạ.”
“Tổng cộng 389 tệ.”
Diệp Sở Sở tính tiền xong trong ánh mắt ngưỡng mộ của không ít người, xách túi ni lông đi ra ngoài.
Bên ngoài siêu thị ngày càng náo nhiệt, không ít người đang đổ xô vào.
Phần lớn là những người cầm tiền đến mua gạo, mì, dầu ăn, khuân vác đồ về nhà. Mua nhiều đồ một chút không bao giờ sai, không sợ ăn không hết, chỉ sợ không có mà ăn. Dù sao hạn sử dụng cũng dài, thế nào cũng phải tích đủ cho một tuần.
Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng sợ.
Đây dường như là gien tích trữ lương thực đã khắc sâu vào trong xương tủy của người Hoa Quốc.
Đột nhiên một trận ồn ào truyền đến, Diệp Sở Sở quay mắt nhìn lại, qua khe hở của đám đông thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngất xỉu trên mặt đất.
Bạn đồng hành của anh ta nắm lấy vai anh ta lay mạnh hai cái, la lên: “Sao đột nhiên sốt cao thế này, không phải bị cảm rồi chứ, phiền c.h.ế.t đi được. Còn bảo dẫn ra làm cu li, cu li cái quỷ gì,” rồi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bỏ mặc anh ta lại rồi đi thẳng.
Nhìn dáng vẻ, không có ý định quay lại.
Chẳng có gì hay ho để xem, những người xung quanh sợ hãi tản ra, như thể sợ bị lây vi-rút.
Người đàn ông trẻ mặc áo trắng quần đen bất tỉnh nằm trên mặt đất, cơ thể hơi co lại, trông bất lực và đáng thương, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ. Không ít người đi ngang qua, chỉ ném lại ánh mắt kỳ quái rồi vội vã rời đi, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.
Diệp Sở Sở đương nhiên cũng sẽ không.
Cô không muốn xen vào chuyện của người khác, huống chi cô là một kẻ yếu ớt có bệnh tim bẩm sinh, căn bản không vác nổi một người đàn ông trẻ nặng hơn 100 cân.
Thu lại ánh mắt, cô bước nhanh về phía trước. Nhưng đi được hai bước, cô lại đột nhiên dừng lại, nản lòng xoay người.
Đi đến bên cạnh người đàn ông trẻ, ánh sáng rất tối, cô không nhìn rõ sắc mặt anh ta thế nào, chỉ biết lúc sờ trán thì thấy anh ta sốt rất cao. Trán anh ta đầy mồ hôi, cơ thể thỉnh thoảng run nhẹ, trong cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ đau đớn, dường như cực kỳ khó chịu.
Cô không vác nổi người nặng như vậy, liền bỏ ra một trăm tệ tiền mặt nhờ người qua đường giúp đỡ, khiêng người đàn ông trẻ đến góc tường bên ngoài siêu thị để tránh bị đám đông giẫm phải.
Sau khi đặt anh ta xuống, cô để một chai nước khoáng vừa mua trong tầm tay của anh ta.
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, hy vọng người nhà anh sẽ sớm tìm đến.”
Diệp Sở Sở ái ngại nhìn người đàn ông trẻ một cái rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi cô xoay người đi, người đàn ông trẻ đang sốt cao như ở trong núi lửa cố gắng hé mắt ra, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai yêu kiều dần đi xa.
Người nhà?
Là những người gọi là người nhà, chỉ xem anh là phiền phức và gánh nặng, vứt bỏ anh ngay khi anh đổ bệnh sao?
Chỉ gắng gượng được một thoáng, anh nắm chặt chai nước khoáng trong tay rồi lại ngất đi, thế giới chìm vào bóng tối.
Từ siêu thị đi ra, Diệp Sở Sở ngẩng đầu nhìn lên trời, trên đầu đã là một mảng đen kịt.
Cũng không nhìn thấy ngôi sao nào.
Bầu trời rộng lớn như bị một tấm vải đen dày đặc che kín, không có ánh nắng, không có ánh sao, chỉ có sự lạnh lẽo và tĩnh lặng c.h.ế.t chóc vô tận.
Thành phố vẫn chưa hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trong bảy ngày đêm tối khi tận thế bắt đầu, rất nhiều sản phẩm công nghệ cao không thể sử dụng bình thường, nhưng một số chức năng vẫn được giữ lại. Trên đường có không ít xe ô tô không khởi động được, có chủ xe điên cuồng bấm còi để trút giận, đèn xe sáng rực xé toạc màn đêm thành từng vệt, chiếu sáng xung quanh.
Vì giao thông tê liệt, những nhân viên văn phòng sáng đi chiều về bằng xe đều chỉ có thể đi bộ về nhà, đường phố náo nhiệt chưa từng thấy. Không ít người giơ điện thoại lên chiếu sáng, ồn ào náo nhiệt di chuyển về phía trước, giống như từng vì sao nhỏ.
Bầu trời đen kịt một mảnh, khắp nơi đều ảm đạm, chỉ có con đường trông như một dải ngân hà sáng rực, rất đẹp.
Nhưng hiển nhiên, chờ đến khi xe hết xăng, chờ điện thoại hết pin, cảnh tượng như vậy cũng sẽ khó mà gặp lại.
Khi đó, sẽ là cảnh tượng gì đây?
Diệp Sở Sở nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, hơi có chút ngẩn ngơ.