Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 843: Cuối Cùng Anh Cũng Tới Thăm Em Rồi 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:14
Bạch San San tin Ôn Hoằng Dương nhất định sẽ đồng ý vì lần trước anh ta từng nói bất kể cô có việc gì cần giúp đỡ, anh ta đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngày mai Chu Hữu Tường phải đi làm rồi nên anh ta sắp xếp cho Bạch San San xong thì đi ra ngoài liên lạc với Ôn Hoằng Dương, kết quả đúng lúc Ôn Hoằng Dương đến đây, Chu Hữu Tường cũng hỏi anh ta có muốn tới nhà mình đỡ đần một khoảng thời gian không.
Ôn Hoằng Dương chẳng thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay, mặc kệ làm gì, chỉ cần có việc để làm là tốt rồi.
Tìm được người, Bạch San San và con đều có người chăm sóc rồi, Chu Hữu Tường mới yên tâm, sau đó anh ta để Ôn Hoằng Dương về, sáng hôm sau lại tới là được, đám người như Ôn Hoằng Dương có kỹ năng sống và được rèn luyện thuần thục, lúc đầu khi họ còn làm việc, đi ra ngoài đều tự mình chăm sóc bản thân, nếu không biết làm gì, chẳng phải bản thân sẽ đói c.h.ế.t sao?
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hoằng Dương đến trước khi Chu Hữu Tường đi làm, Chu Hữu Tường bảo: “Đồng chí Ôn, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong nhà làm phiền anh rồi, trong phòng có con gà mái, tôi đã xử lý xong, anh hầm một nồi canh gà mái nhé.”
Ôn Hoằng Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, đồng chí Chu không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bạch San San và đứa bé.”
Anh ta không có việc làm, là Bạch lão tam và Bạch San San cho anh ta công việc này, đương nhiên anh ta sẽ chân trọng.
Sau đó Chu Hữu Tường đi làm, trong nhà chỉ còn lại Ôn Hoằng Dương và Bạch San San, Ôn Hoằng Dương đi gõ cửa phòng, Bạch San San nghe thấy thì bảo: “Anh Ôn, anh cứ đi vào đi! Tôi mặc quần áo tử tế rồi, không sao cả.”
Ôn Hoằng Dương đẩy cửa vào trong: “San San, nếu như cô có chuyện thì cứ gọi tôi, biết chưa hả?”
Bạch San San gật đầu: “Anh Ôn, bé con dậy rồi, anh bế nó một lát giúp em, đợi nó khóc, anh lại đưa nó cho em.”
“Ừm.” Ôn Hoằng Dương tới bên cạnh, nhìn thấy đứa bé nhỏ như mèo con, trong lòng anh ta dâng lên nỗi cảm động, không ngờ tới đứa nhỏ vừa sinh ra lại bé thế này, sinh mệnh vĩ đại thật đấy.
Ôn Hoằng Dương cẩn thận bế đứa bé lên rồi hỏi: “San San, tôi bế thế này có đúng không?”
“Không đúng rồi, để tôi dạy anh.” Bạch San San đứng dậy, giúp Ôn Hoằng Dương điều chỉnh lại tư thế bế đứa bé: “Bế thế này này, cẩn thận một chút, đứa trẻ rất yếu ớt, đừng để nó ngã.”
“Cô yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó cẩn thận như chăm con mình.” Ôn Hoằng Dương nói rồi bế đứa bé ra ngoài.
Không có đứa bé ồn ào bên cạnh, Bạch San San lại nằm xuống nghỉ ngơi, đã bảo ở cữ thì phải ở cữ cho tử tế, nếu không sau này cơ thể sẽ không khỏe lại, vì sức khỏe của mình, khoảng thời gian này cô ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì, dù sao ban ngày có Ôn Hoằng Dương chăm sóc cô ta, tối đến có Chu Hữu Tường đỡ đần, làm gì có chuyện cô ta cần làm nữa!
Đợi Bạch San San ngủ dậy, Ôn Hoằng Dương đã hầm canh gà xong rồi, từ trước đến nay cuộc sống của cô ta đều suôn sẻ, vốn không thèm ăn thứ gì, vì thế ngửi thấy mùi hương này, cô ta chỉ cảm thấy thơm thôi chứ không có cảm giác gì khác.
Bạch San San quay đầu qua nhìn, chỉ thấy đứa bé ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô ta duỗi tay chọc má đứa bé rồi nói: “Nhóc con này tốt số thật, đầu thai làm con trai mẹ, có người mẹ như mẹ, sau này con đợi hưởng phúc đi.”
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền tới: “San San, cô đói chưa? Tôi bưng cho cô một bát canh nhé?”
“Vâng ạ, cảm ơn anh Ôn.” Bạch San San vươn vai, cười ngọt ngào.