Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 844: Cuối Cùng Anh Cũng Tới Thăm Em Rồi 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:15
Ôn Hoằng Dương quay người rời đi, một lát sau mới bưng một bát canh gà to đi tới, đặt trên chiếc bàn cạnh cô ta: “Lấy cho cô một cái đùi gà với vài miếng thịt, cái đùi còn lại để đến chiều ăn.”
“Vâng.” Bạch San San gạt đầu, sau đó ngồi xuống bàn, nhìn vào trong bát, quả nhiên thấy một cái đùi to, ngoài ra còn có vài miếng thịt, đều là thịt ngon cả, không một miếng xương, hơn nữa bên trên mặt canh cũng không nổi mỡ, có thể thấy Ôn Hoằng Dương đã hớt hết ra cho cô ta.
Bạch San San lấy thìa múc một thìa canh lên uống, mặc dù điều kiện cuộc sống tốt nhưng canh gà này thơm thật đấy.
“Anh Ôn, bây giờ anh làm việc ở nhà tôi, nhà tôi cũng cần lo cho ngày ba bữa ăn của anh, canh gà mái này, anh cũng lấy uống đi, một mình tôi không ăn hết nhiều như thế, để lại đến ngày mai lại không còn tươi nữa.” Bạch San San nói.
Ôn Hoằng Dương gật đầu: “Cô yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, cô không cần lo lắng cho tôi, cô phải nghỉ ngơi nhiều vào, dưỡng cho cơ thể tốt lên.”
Ôn Hoằng Dương nói xong thì xoay người rời đi, Bạch San San ngồi ở đó chậm rãi uống canh, ăn thịt, cuộc sống có tiền quả là tốt đẹp, đợi anh hai cô ta tới, cô ta đòi anh hai thêm chút tiền mới được, nếu không lại bị người phụ nữ khác tiêu mất.
Bây giờ thu nhập hàng tháng của anh cả cô ta lên tới vài chục nghìn đồng nhưng không có xu nào thuộc về cô ta cả, anh hai, anh ba không thể như thế được.
Mấy ngày sau, cuối cùng Bạch lão nhị cũng tới thị trấn Nam Nguyệt, ra khỏi trạm tàu hỏa, cậu ta ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt trên cao, may mà lúc trên xe cậu ta đã thay bộ quần áo mùa hè, nếu không cậu ta sẽ nóng c.h.ế.t mất.
Trước đây Bạch San San bảo Bạch lão nhị gửi đồ lên cho cô ta nên đã nói với Bạch lão nhị địa chỉ nhà mới, chỉ có điều Bạch lão nhị chưa từng tới đó, không biết phương hướng, nên cậu ta gọi một chiếc xe ba bánh bên đường để xe ba bánh đưa mình tới đầu ngõ, như thế vừa không làm lộ chỗ ở của Bạch San San, vừa tiện cho cậu ta tìm nhà cô ta.
Ôn Hoằng Dương đang ở trong bếp làm cá thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta rửa sạch tay, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Bạch lão nhị, Ôn Hoằng Dương cười hỏi: “Anh là anh hai của San San phải không?”
“Cậu là?” Bạch lão nhị thắc mắc, cậu ta từng gặp Chu Hữu Tường rồi, người đàn ông trước mắt này không phải Chu Hữu Tường.
“Anh hai, xin chào, tôi là đồng nghiệp cũ của anh ba, bây giờ tôi giúp anh ba chăm sóc cho San San.” Ôn Hoằng Dương giải thích, sau đó nhận lấy đồ trong tay Bạch lão nhị: “Anh hai, mau vào đi! San San vẫn chưa ngủ, hai người có thể trò chuyện với nhau.”
Bạch lão nhị biết Ôn Hoằng Dương đến đây để chăm sóc Bạch San San thì trong lòng hơi giận, cậu ta thấy bọn họ làm thế này không ổn, nếu đã có người chăm sóc Bạch San San rồi, tại sao còn phải gọi cậu ta tới đây một chuyến?
Bảo cậu ta gửi đồ lên không phải là được rồi sao? Tại sao khăng khăng đòi cậu ta phải tới đây? Vợ cậu ta còn đang mang thai kìa, bây giờ bụng càng ngày càng to, bên người không thể không có ai.
“Anh hai, anh hai, anh đến rồi sao?” Bạch San San nghe thấy giọng cậu ta thì từ trong phòng chạy ra, sau đó trực tiếp lao vào lòng anh ta, “ấm ức” khóc nấc lên: “Anh hai, cuối cùng anh cũng tới thăm em rồi, anh không biết đâu, lúc em ở trong phòng sinh, ngoài phòng sinh không có người nhà mẹ đợi, em sợ lắm đấy, sợ bác sĩ hỏi Chu Hữu Tường giữ lớn hay giữ nhỏ, sau đó Chu Hữu Tường lại lựa chọn giữ đứa bé...”