Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 13: Hoa Khôi Của Trường Chủ Động Mời Ta Ăn Cơm
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:26
“Cậu vừa bảo ai quét cho cậu cả chục triệu thế?!” – Ngô Tiểu Phi mở to mắt, tò mò hỏi.
“Là Trần Viễn. Trưa nay chính cậu ta tìm mình xin WeChat đó.” – Triệu Ngọc Kỳ khẽ mỉm cười đáp.
“Cái gì?! Cậu nói… Trần Viễn chính là người đó?!” – Ngô Tiểu Phi ngạc nhiên đến suýt kêu thành tiếng. Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh một nam sinh có vẻ ngoài hiền lành, có chút ngây ngô, bình thường chẳng mấy ai chú ý. Ai mà ngờ được, cậu ta lại là “Tịch Mịch Nhất Căn Yên” – vị đại gia trên mạng từng quét hàng triệu cho các buổi phát trực tiếp!
Sự tương phản này quá lớn, đến nỗi Ngô Tiểu Phi thấy khó tin. Cô nhớ lại, trong trường không ít công tử con nhà giàu từng theo đuổi hoa khôi Triệu Ngọc Kỳ, nhưng tuyệt đối chưa từng có ai giống như Trần Viễn – người mà ai cũng gắn mác “liếm cẩu”.
Ở trường, chuyện Trần Viễn si mê Lâm Thư Đồng suốt ba năm trời đã lan truyền khắp nơi. Ngày ngày đưa bữa sáng, tháng nào cũng tỏ tình, thậm chí còn đốt nến, hát tình ca dưới ký túc xá nữ… nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối phũ phàng. Trong mắt mọi người, cậu chỉ là kẻ si tình đáng thương.
“Ngọc Kỳ, chắc chắn là cậu ta chứ? Không nhầm lẫn gì đấy?” – Tiểu Phi vẫn bán tín bán nghi.
“Cậu biết Trần Viễn à?” – Ngọc Kỳ tò mò hỏi lại.
“Không hẳn là quen thân, nhưng trong trường thì ai chẳng nghe qua. Cậu ta là sinh viên năm ba cùng khoa với chúng ta đó. Nghe nói vì theo đuổi Lâm Thư Đồng mà chịu đủ trò chê cười. Ba năm liền mà vẫn chẳng được gì, ngày nào cũng chạy đến dưới ký túc nữ đưa quà, phát biểu tình cảm… nhưng Thư Đồng thì chưa bao giờ đồng ý.” – Ngô Tiểu Phi nói một hơi, đầy sự khinh bỉ lẫn tò mò.
Điều mà Ngô Tiểu Phi không biết, chính là một tháng trước, Trần Viễn đã ngầm được Lâm Thư Đồng chấp nhận – nhưng với điều kiện tuyệt đối giữ bí mật, không được công khai.
“Không thể tin được… Một người vừa có tiền, vừa không tệ về ngoại hình như vậy, tại sao lại theo đuổi ba năm mà vẫn không thành công?” – Triệu Ngọc Kỳ nhíu mày, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc.
So với nhiều nữ sinh xinh đẹp khác trong trường, Lâm Thư Đồng cũng không đến mức quá nổi bật. Thế thì tại sao?
Ngô Tiểu Phi tự động não bổ sung:
“Mình nghe nói có vài cậu ấm thế gia thích giấu thân phận, giả nghèo để tìm kiếm tình yêu chân thành. Có lẽ Trần Viễn cũng như vậy. Bình thường cậu ta đi làm thêm giao hàng để che mắt thiên hạ, nhưng thực ra lại là một đại thiếu gia. Kiểu ‘vương tử giả làm thường dân’, ‘thần hào giả dạng sinh viên nghèo’ ấy! Mình đọc tiểu thuyết nhiều nên đoán chắc không sai đâu.”
Ngọc Kỳ nghe vậy, bất giác gật đầu đồng tình. Trong lòng nàng bỗng thấy Trần Viễn rất đáng nể. Một chàng trai có thể vì người mình yêu mà chịu đựng ba năm trời, thậm chí không ngại vất vả, chẳng phải là quá lãng mạn sao?
“Tiểu Phi, cậu nghĩ mình nên làm sao để cảm ơn đây? Người ta tặng mình cả một khoản lớn như vậy, nhờ thế mà buổi livestream tăng vọt lượt theo dõi. Thật sự… mình thấy món quà này nặng nề quá.” – Ngọc Kỳ bối rối nói.
“Nếu cậu ta đã hào phóng như thế thì chắc chắn là có ý định theo đuổi cậu. Nhưng Ngọc Kỳ, nhớ nhé, phải giữ vững lập trường, đừng dễ dàng để người ta chiếm thế chủ động.” – Tiểu Phi khuyên nhủ.
“Ừm, mình hiểu rồi.” – Ngọc Kỳ gật đầu.
Nghĩ một lát, nàng cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Viễn:
“Trần Viễn, cảm ơn cậu đã ủng hộ mình. Thật sự áy náy quá. Tối mai 6 giờ rưỡi, mình mời cậu ăn cơm coi như cảm tạ nhé.”
Trần Viễn đọc tin nhắn mà ngẩn người. Anh không ngờ một ngày nào đó, chính hoa khôi của trường – người luôn cao cao tại thượng, phó chủ tịch hội sinh viên, nữ thần trong mắt biết bao nam sinh – lại chủ động mời mình ăn cơm.
“Có thể được ngồi ăn cùng Triệu Ngọc Kỳ, đó chính là vinh hạnh lớn nhất của mình!” – Anh lập tức trả lời.
“Vậy thì quyết định thế nhé. Sáu giờ rưỡi, cổng Đông trường, không gặp không về!” – cô nàng nhanh chóng đáp lại, còn gửi thêm icon cười đùa.
Trò chuyện qua lại, Trần Viễn dần nhận ra một mặt khác của Triệu Ngọc Kỳ: hoạt bát, cởi mở, và… nói rất nhiều. Mỗi khi anh gửi một tin, cô trả lời tới hai, ba câu. So với Lâm Thư Đồng – người từng để anh nhắn cả chục tin mà nửa ngày sau mới lạnh nhạt đáp một chữ – thì quả thực khác biệt một trời một vực.
Trong lòng Trần Viễn chợt dâng lên chút chua xót. Bao năm nay anh tự an ủi rằng chỉ cần kiên trì thì Lâm Thư Đồng sẽ cảm động. Nhưng hiện thực tát thẳng vào mặt anh: trong mắt người ta, anh vẫn chỉ là một kẻ si tình vô dụng.
…
Chiều hôm sau.
Đúng sáu giờ rưỡi, trước cổng Đông đại học Hồ Thành.
Một nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, chân đi đôi giày thể thao tinh khôi, mái tóc buộc cao gọn gàng – đang đứng đó chờ. Dáng người mảnh mai, đôi chân dài nuột nà khiến bất cứ ai đi ngang cũng phải ngoái lại.
Dù chỉ ăn mặc đơn giản, nàng vẫn tỏa ra sức hút của tuổi trẻ, vừa thanh thuần, vừa quyến rũ.
Đám sinh viên qua lại xôn xao:
“Trời ạ, ai mà đẹp thế!”
“Không nhận ra sao? Chính là Triệu Ngọc Kỳ – phó chủ tịch hội sinh viên, hoa khôi hạng ba của trường mình đấy!”
“Hình như cô ấy đang chờ ai thì phải…”