Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 159: Đất Bán Đấu Giá
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:38
Thực ra ai cũng có thể tham gia đấu giá. Chỉ cần biết bám lấy đúng đối tượng, đưa cho ai hay không đưa cho ai cũng chẳng bắt buộc! Chỉ cần người ta gật đầu, Trần Viễn sẵn sàng rót thêm mười tỷ đầu tư. Thậm chí, nếu mười tỷ chưa đủ, hắn có thể ném thêm trăm tỷ cũng không sao.
Miễn là đạt được mục đích, lỗ vốn cũng chẳng hề hấn gì. Ngược lại, Trần Viễn còn mong các nàng lỗ vốn. Bởi vì có thua lỗ mới có cớ để hắn chi thêm tiền, không phải sao?
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra. Các doanh nghiệp phá sản lần lượt đưa sản nghiệp ra đấu giá. Trần Viễn không hề tranh giành. Với hắn, chỉ cần nắm trong tay tập đoàn Mèo Lớn TV là đủ. Những công ty khác hắn không để vào mắt, cùng lắm sau này mới tính. Cơm phải ăn từng miếng, đồ cũng phải đưa từng cái. Trước hết xử lý xong Mèo Lớn TV đã rồi tính tiếp.
“Chư vị! Đến giờ phút này, buổi từ thiện bán đấu giá đã kéo dài hơn hai giờ. Và đây sẽ là món đồ cuối cùng. Tin chắc không ít người ngồi đây chính là vì nó mà đến. Không sai, vật phẩm đấu giá cuối cùng hôm nay chính là một mảnh đất!
Mảnh đất này tọa lạc tại Quang Cốc Cửu Lộ, Hán Thành, diện tích ước chừng 260 mẫu. Giá khởi điểm: một tỷ! Hiện tại, xin mời các vị ra giá!”
Lời người chủ trì vừa dứt, màn hình lớn phía sau lập tức chiếu hình ảnh chi tiết về mảnh đất: vị trí, giá bất động sản quanh khu vực, cùng với quy hoạch xây dựng tàu điện ngầm của chính quyền thành phố. Dự kiến trong vòng hai đến ba năm, tuyến số 9 sẽ được thông xe và chạy ngang qua mảnh đất này, hơn nữa còn nối thẳng đến tuyến số 2.
Quang Cốc Cửu Lộ cũng không cách xa trung tâm thương mại Hán Thành. Sau khi tuyến số 9 thông xe, từ đây có thể trực tiếp đi thẳng vào trung tâm.
Tuy diện tích đất không lớn, nhưng giá trị tuyệt đối không dừng lại ở con số một tỷ! Chỉ cần khai phá thành khu dân cư cao cấp, lợi nhuận chắc chắn khổng lồ. Một tỷ chỉ là khởi điểm tượng trưng, Trần Viễn thầm tính toán, muốn giành được mảnh đất này ít nhất phải chi từ hai tỷ trở lên.
Quả nhiên, Trương gia, Hàn gia cùng nhiều ông lớn bất động sản Hán Thành bắt đầu nhộn nhịp.
“Một phẩy năm tỷ!”
Hàn lão tổng lần đầu mở miệng, đã trực tiếp cộng thêm năm trăm triệu. Trần Viễn hơi bất ngờ. Tên này từ trước đến giờ đâu hào phóng thế!
Lần Tiêu gia gả con gái, thông gia với Hàn gia, tiện thể sang nhượng 20% cổ phần tập đoàn Đi Xa, hắn cũng chỉ chịu bỏ ra đúng một trăm triệu. Vậy mà giờ đây, vì một mảnh đất, hắn lại hô giá tới một phẩy năm tỷ!
Hàn gia thật sự có khả năng xuất ra một khoản khổng lồ như vậy sao? Hay là sau phi vụ này, chuỗi vốn của bọn họ sẽ đứt gãy?
Tất nhiên, Trần Viễn không hiểu rõ nội tình trong ngành bất động sản. Thực ra, chỉ cần có thể đoạt được mảnh đất, ký hợp đồng, thì hoàn toàn có thể thế chấp để vay ngân hàng. Cùng lúc đó, chủ đầu tư sẽ mở bán trước khi công trình hoàn thành. Nói cách khác, ngay cả khi chưa xây xong một viên gạch, nhà cửa đã có thể rao bán.
Hơn nữa, giá nhà mở bán sớm thường thấp hơn, kèm theo nhiều ưu đãi, nhờ đó hút dòng tiền về rất nhanh để tái đầu tư vào dự án. Những tập đoàn bất động sản lớn thậm chí còn sở hữu cả đội thi công, công ty vật liệu, công ty trang trí nội thất... tạo thành một chuỗi khép kín.
Vào thập niên 90, không ít thương nhân bất động sản lợi dụng khe hở pháp luật để gom đất, vay ngân hàng, rồi bán lại hợp đồng đất đai cho bên khác, liên tục xoay vòng.
Nhiều người từ tay trắng đã nhanh chóng tích lũy hàng chục, thậm chí hàng trăm tỷ chỉ nhờ trò chơi vốn liếng này. Nhưng cũng không thiếu kẻ thất bại, từ “doanh nhân thành đạt” hóa thành tội phạm lừa đảo, vào tù bóc lịch!
Trần Viễn vốn không am hiểu mấy trò tài chính phức tạp đó. Hắn chỉ nhìn thấy cảnh tranh đấu gay gắt. Không mấy chốc, giá đất đã bị đẩy lên ba tỷ.
Trong lòng hắn cũng có chút nóng ruột, muốn chen vào tranh giành. Nhưng đáng tiếc, hắn không có tư cách tham gia đấu giá!
Theo quy trình, công ty tham dự phải nộp hồ sơ trước, đóng khoản tiền đặt cọc và được cơ quan chức năng phê duyệt mới có thể cầm bảng ra giá. Trần Viễn hoàn toàn chưa chuẩn bị gì, giấy tờ cũng không có, cho nên đành bó tay nhìn người khác tranh giành.
Cuối cùng, mảnh đất được tập đoàn Long Giang Địa Sản mua với giá 3,2 tỷ NDT.
“3,2 tỷ, ta thấy có hơi cao đấy!”
“Đúng vậy, với mức giá này, sau khi khai phá cũng chỉ lãi khoảng một tỷ là cùng. Mà bỏ ra một khoản vốn khổng lồ như vậy, Long Giang khó tránh khỏi bị hao tổn nguyên khí.”
“Thời nay bất động sản đâu dễ ăn như trước nữa. Ngày xưa, mua đất xây lên bán là tiền vào như nước. Giờ thì minh bạch hết rồi, chỗ nào lãi bao nhiêu, vừa nhìn đã rõ. Nhưng dù sao, cũng không quá mạo hiểm đâu.”
Quy hoạch xây dựng hiện tại đều minh bạch. Những vụ kiểu “nhà bỏ hoang bỗng thành nhà khu học” ăn may không còn nữa. Nếu có tin tức nào đó, chắc chắn đã rò rỉ từ sớm.
10 giờ 30 tối, buổi đấu giá kết thúc viên mãn. Nhưng tiệc rượu thì mới chỉ bắt đầu.
Trần Viễn lôi điện thoại, nhắn tin cho Triệu Ngọc Kỳ:
“Ngọc Kỳ, ta tặng em một cây đàn dương cầm nhé?”
Triệu Ngọc Kỳ nhanh chóng đáp lại:
“Hả? Sao tự nhiên anh lại tặng đàn dương cầm? Biệt thự số một chẳng phải đã có rồi sao?”
“Đó là người khác tặng, ta thấy chướng mắt. Ngày mai em xử lý nó đi. Ta sẽ mua cho em một cây đàn mới!”
Triệu Ngọc Kỳ chỉ nghĩ đó là một chiếc đàn hàng hiệu bình thường mà thôi.