Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 30: Người Bạn Nhỏ, Trong Đầu Ngươi Có Phải Đang Dồn Dập Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi?
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:27
“Bạn học, cậu là sinh viên khoa nào vậy?”
“À, tôi học… Văn học viện.”
“Cái… gì cơ?”
Huấn luyện viên trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm đầy khó tin.
Một sinh viên Văn học viện? Không phải chỗ đó toàn mọt sách, ngày ngày ôm lấy sách vở sao?
Ấy thế mà lại có thể ở sân điền kinh chuyên nghiệp, nghiền ép một đám nam sinh Thể viện — toàn những kẻ trải qua huấn luyện bài bản? Chuyện này nghe sao cũng như tiểu thuyết huyền huyễn!
“Cậu chắc chắn không phải đang đùa tôi đấy chứ?”
Ngay lúc ấy, giọng nói lạnh lùng của Lý Dương vang lên, khuôn mặt hắn thoáng chốc trở nên khó coi:
“Trần Viễn, hóa ra là mày, cái đồ tiểu tử!”
Cả hai đã có xích mích từ thời trung học. Trong mắt Lý Dương, Trần Viễn chẳng khác nào một kẻ l.i.ế.m cẩu đáng ghét, làm người khác chướng mắt đến tận xương tủy.
Hồi đó, Lý Dương từng có ý định theo đuổi Tiêu Nhược Vũ. Nhưng lần nào hắn cũng bị Trần Viễn chen ngang, phá hỏng chuyện.
— Mày không dám theo đuổi, thì để tao theo! Sao lại cứ bám riết không buông? Đầu óc mày có vấn đề à?
Nhớ lại chuyện năm ấy, Lý Dương càng hận Trần Viễn.
Có một lần, hắn còn sắp đặt một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Hắn cố tình nhờ hai gã anh em ngoài trường chặn đường Tiêu Nhược Vũ. Chỉ cần hắn ra tay “giải cứu” đúng lúc, đảm bảo trái tim cô gái sẽ rung động.
Ai ngờ, đúng lúc quan trọng thì Trần Viễn lại xuất hiện!
Tên này như chiếc bóng theo sát Tiêu Nhược Vũ, còn nhanh tay hơn hắn một bước, cản lại hai gã “diễn viên” kia.
Kế hoạch vỡ tan, chẳng còn cách nào khác, Lý Dương đành xông lên đánh cho Trần Viễn một trận. Nhưng từ đó, ngày nào tên kia cũng theo đuôi Tiêu Nhược Vũ về nhà, khiến kế hoạch “anh hùng cứu mỹ nhân” hoàn toàn đổ bể.
Cuối cùng tốt nghiệp, hắn vẫn chẳng theo đuổi được Tiêu Nhược Vũ.
Trong lòng Lý Dương, đó mãi là nuối tiếc lớn nhất!
Cái đồ Trần Viễn… chẳng khác nào kiểu ngồi giữ ghế xí mà chẳng chịu đi ị — đã không dám theo đuổi, lại còn không cho người khác theo đuổi. Một kẻ l.i.ế.m cẩu như thế, mà cũng đòi làm “hộ hoa sứ giả” sao?
Lúc này, huấn luyện viên chen vào, giọng đầy phấn khích:
“Ồ, hóa ra hai cậu quen nhau! Lý Dương, như thế thì càng hay. Cho dù Trần Viễn là sinh viên Văn học viện, nhưng có ai quy định sinh viên Văn học viện thì không được gia nhập đội điền kinh đâu? Trần Viễn, chỉ cần em đồng ý, thầy sẽ đặc cách tặng em suất duy nhất của trường để tham dự giải điền kinh cấp tỉnh. Nếu em thể hiện tốt, chắc chắn sẽ được đội tuyển quốc gia để mắt tới. Với thiên phú của em, không bao lâu nữa, em có thể tiến thẳng tới đấu trường Olympic, mang vinh quang về cho Tổ quốc!”
Huấn luyện viên nói một tràng, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Tốc độ bùng nổ vừa rồi của Trần Viễn thực sự khiến ông chấn động. Trong suốt mấy chục năm sự nghiệp, đây chính là hạt giống có thiên phú khủng khiếp nhất mà ông từng thấy. Không hề qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, mà đã có thể chạy nhanh như thế! Nếu được đào tạo bài bản thì… hậu quả không dám tưởng tượng!
Lý Dương thì sững người, lập tức chất vấn:
“Thầy! Không phải thầy đã nói suất dự giải cấp tỉnh là của em sao?”
Huấn luyện viên vỗ vai hắn, giọng đầy tiếc nuối:
“Lý Dương à, thầy hiểu tâm tình của em. Em cũng rất xuất sắc, nhưng nói thật… với thực lực hiện tại, dù em có giành được suất ấy, thì cơ hội để đoạt giải quán quân gần như bằng không. Nhưng em cũng thấy rồi đấy, Trần Viễn thì khác hẳn. Em tận mắt chứng kiến sức bộc phát của cậu ấy rồi. So với em, cậu ấy mạnh hơn quá nhiều! Chỉ cần cậu ấy chịu dự thi, thầy dám chắc suất vô địch tỉnh là trong tầm tay, thậm chí còn có thể được công nhận là vận động viên đặc cấp quốc gia!”
“Vận động viên đặc cấp quốc gia” — khái niệm này so với “vận động viên cấp 1 quốc gia” còn cao hơn một bậc.
Trong khi giải đấu hôm nay vốn chỉ nhằm tuyển chọn vận động viên cấp 2 mà thôi.
Khoảng cách ấy… khác biệt chẳng khác nào một trời một vực.
Nếu thiên tài ấy là ai khác, Lý Dương còn có thể cam chịu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, lại chính là Trần Viễn!
Tên l.i.ế.m cẩu rác rưởi mà hắn luôn khinh thường… giờ lại tỏa sáng ngay trên con đường mà hắn tự tin nhất.
Đúng là trớ trêu, cay đắng đến khó nuốt trôi!