Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 361: Vượt Qua Kinh Điển
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:54
Kỹ năng biểu diễn vừa lĩnh ngộ mới chỉ ở LV10—cấp “cung điện”. Với người thường, ngần ấy đã là trình ca sĩ chuyên nghiệp, đủ sức mở concert lớn. Nhưng với Trần Viễn, chừng đó chưa đủ để làm nổ tung cả trường. Ca sĩ “cung điện cấp” nhan nhản; muốn thật sự chấn động, phải vượt trên cung điện cấp.
“Hệ thống, tăng cường cho ta 50 năm kỹ năng biểu diễn!”
“Keng! Nhắc nhở kí chủ: kỹ năng biểu diễn tối đa LV10. Ngài đã ở đẳng cấp cao nhất, không thể tăng thêm!”
“Không thể nào? Ta đã max rồi ư? Nhưng hai hôm trước lúc tắm ta hát vẫn không hay thế này mà?”
“Keng! Kí chủ hát không êm tai không phải do kỹ xảo, mà bị hạn chế bởi tố chất bẩm sinh. Cổ họng của ngài đã định hình; dẫu có nhạc cảm và kỹ xảo siêu cường, vẫn khó thoát khỏi giới hạn. Kiến nghị tối ưu hóa Thiên phú Âm thanh: mỗi 1 cường hóa điểm tăng 1 đơn vị, tối đa 100.
Thiên phú Âm thanh hiện tại: 75.”
“Vậy thì cho ta +20!”
“Keng! Tối ưu hóa hoàn tất, đã khấu trừ 20 điểm cường hóa.
Kí chủ còn lại 10 điểm.
Thiên phú Âm thanh hiện tại: 95.
Đánh giá hệ thống: ‘Cổ họng được thiên sứ hôn qua.’”
Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Viễn thấy một luồng khí mát lịm lướt qua, cổ họng thoải mái lạ thường, trơn tru như vừa được đánh bóng.
“Này, này…”—hắn thử nói mấy tiếng vào micro—“Mẹ nó, từ tính thật!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao giọng che mặt đại thần có vẻ… dày và từ tính hơn nữa?”
“Chắc không khác lắm đâu, vốn dĩ giọng đại thần đã rất có từ tính mà!”
“Muốn hát ư? Piano giỏi không có nghĩa hát cũng giỏi. Cùng là âm nhạc nhưng giọng hát phụ thuộc thiên phú nhiều hơn. Trời không cho cổ họng, cố mấy cũng uổng công!”
Bình tĩnh lại, Trần Viễn lục trong đầu một ca khúc phối được cùng piano để lên sân khấu. Rất nhanh, hắn chốt bài.
“Tiếp theo, ta muốn biểu diễn ca khúc ‘Lời Hứa Hạnh Phúc Nay Còn Đâu’.”
Hắn dứt lời, trở lại ghế piano, cố định micro.
“‘Lời Hứa Hạnh Phúc Nay Còn Đâu’ là bài của Chu Thiên Vương phải không?”
“Nghe như thế. Nhưng Chu Thiên Vương khó bắt chước lắm. Phong cách độc bản, rất nhiều người mô phỏng cũng chẳng ra được cảm giác ấy!”
“Dù sao cũng là Thiên vương—được mô phỏng, chưa từng bị vượt qua. Kinh điển mười mấy năm, vô số!”
Trong chốc lát, dưới khán đài lại xôn xao.
Cùng lúc đó, nhờ Vương Mộng Mộng “triệu tập”, Lâm Chỉ Lạc, Nguyệt Lăng Sương, Tiêu Nhược Vũ, Chu Nhược Hi—bốn người đều mở Panda TV. Đã là Trần Viễn tự thân lên diễn và phát trực tiếp trên phòng chính thức, thì dù sao cũng nên lên góp náo nhiệt.
Trên giao diện, vị trí nổi bật nhất là phòng chính thức: một sân khấu rực rỡ, người đàn ông đội mũ giáp, đeo mặt nạ ngồi trước cây piano thủy tinh. Tuy mặt che kín, nhưng ai quen bóng lưng Trần Viễn cũng lờ mờ nhận ra.
Ngón tay Trần Viễn hạ xuống. Tiếng đàn vang lên—những nốt nhạc nhảy múa trong không khí, vừa đủ đệm cho giọng hát cất lên.
“Ngươi đáp lời ngổn ngang, vào thời khắc này, ta nghĩ tới suối phun cái khác bồ câu trắng, ngọt ngào rải rác!”
Mới câu đầu tiên, vô số khán giả gần như quỳ xuống trước màn hình: giọng quá có từ tính! Có phần còn dày hơn cả… Chu Thiên Vương? Khó tin!
“Tâm tình không tên lôi kéo, ta còn yêu ngươi đây, mà ngươi đứt quãng hát ca, giả trang không sao rồi!”
Mới hát hết hai câu, màn đạn đã nổ:
• “Mẹ nó! Êm tai, thật sự êm tai!”
• “Tai tôi mang thai luôn rồi!”
• “Mụ mụ hỏi sao tôi quỳ xem trực tiếp!”
• “Xin lỗi, tôi dìm nhầm—đại thần hát không kém Chu Thiên Vương chút nào!”
Màn đạn cuộn cuộn, bài hát dần vào cao trào:
“Thời gian quá, đi rồi, tình yêu đối mặt lựa chọn, ngươi lạnh, mệt mỏi, ta khóc!
Lúc rời đi không vui vẻ, ngươi dùng thẻ viết tay, có chút yêu chỉ cho đến này thật sự đau đớn!!
Làm sao! Ngươi mệt mỏi! Nói tốt, hạnh phúc ni! Ta đã hiểu! Không nói! Yêu phai nhạt! Mộng xa!
Hài lòng cùng không vui từng cái tan vỡ, ngươi không nữa xá, những người yêu cảm giác đều quá sâu sắc, ta đều còn nhớ ~~”
Đến đây, một làn sóng bi thương như ập vào mặt. Tình cảm nồng nàn đến mức nóng rát, đau thấu tim gan. Giọng hát từ tính ấy lại ngân lên nỗi đau rút ruột, cảm giác c.h.ế.t đi sống lại. Người nghe bỗng bất an, tim nhói—muốn khóc lớn cho hả. Nước mắt—như suối phun—tuôn ào ạt. Vành mắt vô số khán giả ướt sũng.
Có lẽ họ đã nhớ đến cô gái từng hẹn hò cẩn thận, hẹn sẽ cùng nhau hạnh phúc—giờ em ở đâu? Có còn nhớ dáng hình ta?
Hoặc là cậu con trai từng hứa ban cho ta hạnh phúc, rốt cuộc không làm tròn lời; ta không đợi nổi, đành theo người khác—chúng ta bị hiện thực đánh bại. Người ta yêu, mãi mãi không yêu ta. Điều mình muốn, chưa từng nắm được. Phần lớn đời người, rốt lại vẫn là bỏ lỡ.
Bài hát dứt. Tiếng đàn chìm xuống. Cả khán phòng lặng như tờ.
Khách mời và nhân viên ở đây năm sáu trăm người, vậy mà một phần ba… rơi lệ.
Một bản tình ca bi thương, chỉ cần làm một người khóc trong trăm khán giả đã là rất ghê gớm; còn đây—một phần ba—thật khủng khiếp!
Chẳng ai thấy xấu hổ. Họ không phải diễn viên. Chỉ là bài hát ấy được Trần Viễn diễn dịch đến tận cùng.
Vốn ca khúc này là kinh điển của Chu Thiên Vương. Trình độ âm nhạc của thiên vương không cần bàn; bản gốc đã mang dấu ấn cá nhân cực mạnh, đã thành kinh điển—mà kinh điển là không thể vượt qua.
Nhưng tối nay, kinh điển ấy đã bị vượt qua.
Bản cover của Trần Viễn—vượt xa kinh điển, chạm đến một cảnh giới người ta không với tới. Chẳng thể dùng lời miêu tả: chỉ có thể choáng váng, cảm động, và khuất phục từ trong tim.
Một giây sau—
toàn trường nổ tung.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, vỗ tay như sấm.