Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 164: Đại Hội Xem Mắt (10)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:01
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Trì Uyển khẽ chớp mắt, hàng mi dài rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Nàng khẽ quay đầu, tiện tay cầm một miếng bánh hạnh nhân, bóp vụn rồi thả xuống hồ, cho đàn cẩm lý ăn.
Đàn cá trong hồ vừa thấy bánh, lập tức tranh nhau đớp lấy, như thể những ác quỷ tham lam, há miệng nuốt chửng.
Rõ ràng ngay giữa tháng bên hồ, thiếu nữ xinh đẹp ngồi nơi đình nhỏ giữa làn gió nhẹ, bên hồ nước trong xanh với đàn cẩm lý đỏ bạc tung tăng — khung cảnh ấy lẽ ra phải đẹp như một bức họa.
Nhưng trong mắt Bộ Chiêm Phong, khung cảnh như tiên cảnh ấy lại mơ hồ mang theo một vẻ u ám đáng sợ như địa ngục.
“Bộ công tử, chuyện nhà người khác, tốt nhất là công tử đừng xen vào. Huống chi, công tử nghĩ mình lấy thân phận gì để quản?”
Giọng nói của Hạ Trì Uyển nhẹ nhàng như tiếng oanh ca, bay bổng như gió thoảng, từng câu từng chữ mềm mại lọt vào tai Bộ Chiêm Phong, nhưng lại khiến sắc mặt hắn đỏ bừng.
Hắn biết, Hạ Trì Uyển đang châm chọc sự không biết tự lượng sức của mình.
Quả thật, giữa hắn và Hạ Trì Uyển chẳng có giao tình gì, nhiều nhất cũng chỉ là quen mặt mà thôi.
Vậy hắn lấy tư cách gì để nhiều lần “tốt bụng” khuyên bảo Hạ Trì Uyển? Hành động như vậy quả thật đã vượt quá giới hạn.
“Nếu công tử lấy danh nghĩa bằng hữu của Đại đệ mà khuyên nhủ, chi bằng trực tiếp nói với Đại đệ thì hơn.”
Hạ Trì Uyển cố gắng ổn định tâm trạng, thu hết những cảm xúc phức tạp vào đáy lòng, lúc này mới lần nữa ngẩng đầu nhìn Bộ Chiêm Phong.
Nàng tuyệt đối không thể để Bộ Chiêm Phong sớm nhận ra những cảm xúc khác thường của mình.
Lợi thế lớn nhất của nàng chính là ký ức kiếp trước.
Nếu Bộ Chiêm Phong sinh lòng cảnh giác với nàng, về sau muốn tính kế hắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Khi Bộ Chiêm Phong lần nữa đối diện với ánh mắt bình thản như nước của Hạ Trì Uyển, trái tim đang treo lơ lửng của hắn rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nhìn Hạ Trì Uyển với đôi mắt tĩnh lặng như suối xuân kia, Bộ Chiêm Phong thậm chí còn ngẩn ngơ, cho rằng vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Một nữ tử dung mạo xuất chúng như vậy, dù có bị lầm tưởng là tiên nữ lạc xuống trần gian cũng chẳng có gì quá đáng. Sao có thể mang sát khí ghê người như vậy được?
“Tiểu sinh tuy hiện giờ chưa có công danh, nhưng dù thế nào, tiểu sinh cũng không muốn thấy Hạ tiểu thư làm những chuyện tổn thương chính mình.”
Bộ Chiêm Phong thu lại vẻ cợt nhả, cả người căng thẳng, giống như đang rất nghiêm túc, thậm chí có chút xúc động, ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển khẽ chớp mắt — chính là dáng vẻ này.
Chính dáng vẻ chân thành, nghiêm túc này từng khiến nàng kiếp trước ngây thơ tin tưởng, cho rằng Bộ Chiêm Phong thực lòng quan tâm nàng, yêu thương nàng, rằng nàng là duy nhất trong lòng hắn.
Nghĩ lại, ngay cả con hát giỏi nhất cũng khó mà diễn được xuất thần như hắn.
Chính kiểu quan tâm tự cho là đúng này, đôi khi lại khiến người ta dễ xiêu lòng nhất.
Ai mà không mơ về một mối lương duyên tài tử giai nhân chứ?
“Tiểu sinh biết bản thân hiện tại chẳng có công danh, đến cả tư cách đứng bên cạnh Hạ tiểu thư cũng không có. Hạ tiểu thư cứ cười nhạo tiểu sinh cũng được. Chỉ mong Hạ tiểu thư hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, đừng làm những chuyện khiến mình tổn thương.”
Lần này Bộ Chiêm Phong khôn hơn rồi, tuyệt nhiên không nhắc tới việc Hạ Trì Uyển phải giữ thể diện cho Tướng phủ, từ đầu đến cuối chỉ nói nàng nên vì chính mình mà trân trọng bản thân.
Hạ Trì Uyển thầm than một tiếng — thật là những lời êm tai biết bao.
Cảnh tượng trước mắt còn khiến người ta rung động hơn cả những câu chuyện tình đẹp trong sách vở.