Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 187: Tính Sổ (2)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:02
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Nghe được lời Hạ Bá Nhiên, Hạ Phù Dung và Hạ Mạc Linh tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đáng thương nhìn về phía Hạ Trì Uyển, hy vọng nàng sẽ đứng về phía mình.
Hạ Trì Uyển hoàn toàn phớt lờ ánh mắt tha thiết của hai người kia, thong thả bước lên phía trước.
“Hồi bẩm phụ thân, khi ở phủ công chúa, đã xảy ra chút ngoài ý muốn. Lũ ong đuổi theo Đại tỷ, trong lúc tránh né, Đại tỷ vô tình kéo rách y phục của Tam muội.”
Hạ Trì Uyển kể lại mọi chuyện với giọng điệu khách quan, không thiên vị bất kỳ ai.
Hạ Bá Nhiên nghe Hạ Trì Uyển tường thuật không mang theo chút cảm xúc nào, trong lòng khá hài lòng.
Là gia chủ, ông không muốn thấy Hạ Trì Uyển vì thân cận ai mà thiên vị người đó.
“Mạc Linh, con nói xem chuyện là thế nào?”
Nghe xong lời Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định để Hạ Mạc Linh kể trước.
Sắc mặt Hạ Phù Dung trắng bệch, Hạ Mạc Linh bước lên, vừa khóc vừa nói:
“Phụ thân không biết đâu, Đại tỷ đã xé rách y phục của con, khiến con mất mặt trước bao nhiêu người. Phụ thân, nữ nhi sống không nổi nữa rồi!”
Nghĩ lại cảnh tượng tại buổi thưởng hoa, Hạ Mạc Linh vừa thẹn vừa giận, mặt lúc xanh lúc đỏ, thật sự bị chọc giận đến mức không chịu nổi.
Sắc mặt Hạ Bá Nhiên cũng không dễ coi, lời của Hạ Mạc Linh đã chứng thực những gì Hạ Trì Uyển vừa nói.
“Phù Nhi, con có gì để nói?”
Hạ Bá Nhiên tất nhiên hiểu, y phục của nữ tử mỏng manh, chỉ cần bị rách một chút, lộ ra chỗ không nên lộ, đối với danh tiết của Hạ Mạc Linh, chính là tổn hại cực lớn.
“Phụ thân, nữ nhi thật sự không cố ý.”
Hạ Phù Dung ngẩng đầu, để Hạ Bá Nhiên nhìn rõ bộ dáng thảm hại của nàng lúc này.
Dù nàng đã cố che mặt lúc đó, nhưng không thể giấu được mấy vết sưng đỏ nổi bật trên gương mặt trắng nõn.
Sắc trắng và đỏ đối lập rõ ràng, khiến gương mặt xinh đẹp của Hạ Phù Dung lúc này méo mó dị dạng, thảm hại vô cùng.
Thấy Hạ Phù Dung, người vốn như hoa như ngọc, biến thành bộ dạng thế này, Hạ Bá Nhiên không khỏi hít vào một hơi lạnh.
“Ban đầu nữ nhi chỉ đang chăm chú múa, nào ngờ chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện một đàn ong vàng, đuổi theo chích nữ nhi. Trong lúc hoảng loạn tránh né, nữ nhi vô tình va phải Tam muội, mới dẫn đến sự việc ngoài ý muốn, thật sự không phải cố ý.”
Tất nhiên Hạ Phù Dung sẽ phủi sạch mọi trách nhiệm, không thừa nhận mình có ác ý.
Nghe Hạ Phù Dung đổ hết tội cho tình cờ, Hạ Mạc Linh tức đến phát run.
“Phụ thân, Đại tỷ nói dối, Đại tỷ cố ý!”
Hạ Mạc Linh không phải đứa ngốc, sao lại không phân biệt được Hạ Phù Dung là cố ý hay không.
“Đám ong đó chỉ đuổi theo Đại tỷ, Đại tỷ cố tình chạy về phía con, con đã kêu nàng tránh ra rồi, vậy mà Đại tỷ cứ kéo con không buông, mới làm rách y phục của con, phụ thân, Đại tỷ hoàn toàn cố ý!”
Càng nói, Hạ Mạc Linh càng ấm ức, đau lòng.
“Vốn dĩ Đại tỷ chiếm hết phong quang, nhưng vì lũ ong kia, tỷ tỷ bỗng chốc mất mặt. Đại tỷ rõ ràng không cam tâm mình một người phải chịu nhục, nên muốn kéo con xuống nước. Phụ thân, người nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”
Hạ Mạc Linh nhớ rõ, khi đó nàng đã bảo Hạ Phù Dung tránh ra, nhưng Hạ Phù Dung vẫn cố tình bám lấy nàng không buông.
Nếu không như vậy, sao tay áo nàng lại bị xé rách, để lộ cả cánh tay trước mặt mọi người chứ?
“Vậy là, hai người các con đã làm hỏng cả buổi thưởng hoa?”
Lông mày Hạ Bá Nhiên nhíu chặt, bắt được trọng điểm ngay.
Nghe vậy, Hạ Phù Dung và Hạ Mạc Linh đồng thời chấn động, ngay cả Hạ Trì Uyển đứng bên cạnh cũng thấy có chút chua xót.
Nàng vốn nghĩ Hạ Bá Nhiên chỉ khắt khe với mình, không ngờ trong lòng ông, ngay cả Hạ Phù Dung và Hạ Mạc Linh – hai nữ nhi ông ta luôn cưng chiều, cũng chẳng đáng bao nhiêu.