Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 188: Tính Sổ (3)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:02
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Là người đứng ngoài quan sát, Hạ Trì Uyển nhìn rất rõ: khi có chuyện xảy ra, điều Hạ Bá Nhiên quan tâm đầu tiên không phải là sự an nguy của nữ nhi, mà là danh tiếng và lợi ích của bản thân.
Hạ Bá Nhiên khẽ nhíu mày, cầm lấy tách trà, uống một ngụm để trấn tĩnh tâm tình đang bất mãn trong lòng.
“Mạc Linh, Đại tỷ con chắc hẳn là không cố ý. Nhưng vì chuyện của Đại tỷ, con cũng bị liên lụy, chuyện này phụ thân đều đã hiểu, các con lui xuống đi.”
Khi Phù Nhi đang múa, lại xảy ra sự cố ong vàng, xem ra Mạc Linh thậm chí còn chưa có cơ hội biểu diễn.
Hạ Bá Nhiên thở dài. Ông đã kìm hãm các nữ nhi trong phủ bao năm, năm nay lần đầu tiên cho phép các nàng ra ngoài tham dự yến hội, không ngờ ba nữ nhi đều không có màn biểu hiện xuất sắc.
Đặc biệt là Phù Nhi...
Trong ba nữ nhi, Hạ Bá Nhiên luôn đặt kỳ vọng cao nhất vào Hạ Phù Dung.
Bởi vì quá trình nuôi dạy của Thu di nương dành cho Hạ Phù Dung, Hạ Bá Nhiên đều thấy rõ trong mắt.
Việc dạy dỗ của Hạ Phù Dung hoàn toàn được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của đích nữ.
Phải biết rằng, Hạ Bá Nhiên từ lâu đã mặc định rằng sau khi Vân Thiên Độ qua đời, Thu di nương chính là kế thất của phủ Tể tướng, vậy nên việc Thu di nương giáo dưỡng Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên vốn là điều đương nhiên.
Nếu Hạ Phù Dung tuy không có danh phận đích nữ, nhưng có thể có năng lực, khí độ và phẩm hạnh của một đích nữ, đối với Hạ Bá Nhiên mà nói, chính là chuyện tốt nhất.
Ít nhất điều đó chứng minh, ánh mắt chọn người của ông trước giờ không sai.
“Phụ thân...”
Nghe Hạ Bá Nhiên nói vậy, Hạ Mạc Linh đương nhiên không cam lòng.
Nàng mất mặt thê thảm trước bao nhiêu người, trong đó còn có các vị Hoàng tử, Thái tử và cả Tĩnhcông chúa!
Hạ Phù Dung có dã tâm lớn, muốn nương nhờ cành cao, Hạ Mạc Linh cũng chẳng phải không có tham vọng.
Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp.
Dù không có thân phận đích nữ, làm thiếp cho hoàng tử, nàng vẫn có đủ tư cách!
“Phụ thân, nữ nhi sống không nổi nữa rồi!”
Hạ Mạc Linh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, chịu nhục nhã lớn như vậy, phụ thân lại chỉ muốn dùng vài câu qua loa để kết thúc?
Chuyện hai người đánh nhau ở cổng phủ, rất nhanh đã truyền đến tai Thu di nương và Trịnh di nương.
Dù sao hai vị di nương này đều trông mong nữ nhi của mình có thể toả sáng ở buổi thưởng hoa, tốt nhất là đoạt được danh hiệu Bách Hoa Nữ.
Nào ngờ, tin từ hạ nhân báo lại, nữ nhi của hai người lại đánh nhau.
“Mạc Linh?”
Trịnh di nương vội vàng bước đến, nhìn Hạ Mạc Linh với ánh mắt dò hỏi.
Vừa trông thấy Trịnh di nương, mọi ấm ức của Hạ Mạc Linh liền bùng nổ, nàng lao vào lòng Trịnh di nương, òa khóc nức nở.
“Di nương, nữ nhi không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa rồi.”
“Đừng khóc, đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói cho phụ thân, cũng nói cho di nương, phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Trịnh di nương vừa dỗ dành Hạ Mạc Linh, vừa âm thầm gây áp lực cho Hạ Bá Nhiên.
Trịnh di nương có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, duy chỉ có việc nữ nhi bị ức h.i.ế.p là không thể chịu đựng.
Huống chi, Hạ Phù Dung và Hạ Mạc Linh đều là thứ xuất, Thu di nương và Trịnh di nương đều là cùng thân phận.
Đã cùng là thứ nữ, cùng là di nương, cớ gì Hạ Phù Dung lại được phép ức h.i.ế.p nữ nhi của nàng, mà nữ nhi nàng lại không được kêu oan?
Nhìn bộ dạng phẫn nộ của Trịnh di nương, Hạ Trì Uyển không khỏi kinh ngạc.
“Phù Nhi của ta, sao con lại thành ra như thế này, là ai hại con thành ra thế này, lão gia và di nương nhất định sẽ làm chủ cho con!”
Thu di nương trông thấy gương mặt trắng trẻo của Hạ Phù Dung chi chít những vết sưng đỏ, liền hoảng sợ kêu lên.
Đồng thời, Thu di nương cũng cố tình nâng cao giọng, lấn át lời của Trịnh di nương.