Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 193: Hỗ Trợ Lẫn Nhau (3)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:02
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hài tử có nương là bảo, không có nương là thảo.
Đối mặt với những chiêu vừa đánh vừa dụ dỗ trong thư phòng của Hạ Bá Nhiên, duy chỉ có Hạ Trì Uyển là không nhận được một chút quan tâm nào.
Sau khi Hạ Mạc Linh và Hạ Phù Dung mỗi người quay về viện của mình, cả hai đã sớm ôm lấy di nương của mình mà òa khóc.
Hạ Mạc Linh thì ấm ức vô cùng, cảm thấy sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hạ Phù Dung như vậy được.
Chỉ vì nàng mới mười ba tuổi, chưa đến tuổi cập kê nên ảnh hưởng không nghiêm trọng, liền tha cho Hạ Phù Dung sao?
Dựa vào đâu chứ!
Về điều này, tuy rằng trong lòng Trịnh di nương đầy căm hận, nhưng cũng đành bất lực.
Lúc nãy trong thư phòng, lời của tướng gia nàng nghe rõ mồn một.
Tướng gia tuyệt đối không cho phép Mạc Linh tiếp tục lấy chuyện Bách Hoa thưởng thơ để bám riết lấy Hạ Phù Dung.
Ý của tướng gia là, hãy dùng vật chất để bù đắp nhiều hơn cho Mạc Linh.
Trước kết cục như vậy, Trịnh di nương vừa hận Hạ Phù Dung độc ác, lại càng oán Hạ Bá Nhiên thiên vị.
Rõ ràng đều là di nương, nữ nhi đều là thứ nữ, vì sao Hạ Phù Dung lại cao quý hơn Mạc Linh của nàng?
Tuy vậy, Trịnh di nương hiểu rất rõ một điều: trong tướng phủ, tuyệt đối không thể đối đầu với tướng gia.
Đã thế thì, một khi tướng gia đã mở miệng muốn bù đắp cho Mạc Linh, Trịnh di nương dĩ nhiên sẽ nhân cơ hội này tính toán thay cho Hạ Mạc Linh, đòi hỏi thêm chút thứ thực tế.
“Di nương…”
Về đến phòng mình, Hạ Phù Dung khóc còn tủi thân hơn cả Hạ Mạc Linh.
Nàng ta không chỉ khóc vì vết sẹo trên đầu, mà còn vì danh hiệu Bách Hoa nữ đã vụt khỏi tay nàng ta!
Lẽ ra lần này là cơ hội quá tốt để nàng nổi danh.
Ai mà ngờ được, từ đâu lại xuất hiện một đám ong vàng, phá hỏng hết việc tốt của nàng.
“Di nương, người nói… đám ong đó, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Hạ Phù Dung không cam tâm, rõ ràng nàng biết giống như lời Hạ Trì Uyển nói, ai nấy đều lần đầu đến phủ công chúa, Hạ Trì Uyển làm sao biết trong phủ có ong?
Điều quan trọng hơn là, chiếc xiêm y tẩm hương kia là do Thu di nương bí mật chuẩn bị cho nàng.
Có thể nói, trong tướng phủ này, ngoài nàng ra, chỉ có mỗi Thu di nương biết về sự tồn tại của bộ y phục đó, thậm chí còn đích thân ra tay chuẩn bị, không qua tay người khác.
Thế nhưng dù đã biết rõ chân tướng sự việc, trong lòng không cam chịu, vẫn muốn đem lỗi thất bại đổ lên đầu người khác.
“Phù Nhi, chuyện này đã qua rồi, đừng ngoái đầu nhìn lại nữa, chúng ta phải hướng về phía trước.”
Về chuyện đám ong kia, Thu di nương cũng không dám khẳng định điều gì.
Thu di nương cảm thấy rất có khả năng có liên quan đến Hạ Trì Uyển, nhưng trước sau vẫn có nhiều điểm không thông suốt.
Nếu thật sự có liên quan, thì hôm nay tướng gia đã không chỉ dùng mấy lời cảnh cáo nhẹ nhàng với Hạ Trì Uyển, mà phải trách phạt thẳng tay mới đúng.
“Di nương… vì chuyện của đệ đệ, có phải phụ thân không còn thích con nữa, đã muốn bỏ rơi con rồi không?”
Điều mà Hạ Phù Dung để tâm hơn cả, chính là điều này.
Nghĩ đến thái độ của Hạ Bá Nhiên trong thư phòng, Hạ Phù Dung cảm thấy sợ hãi.
Nàng rõ ràng là một thứ nữ, nhưng lại có tính tình cao ngạo như vậy, hoàn toàn dựa vào sự yêu chiều của Hạ Bá Nhiên.
Hạ Phù Dung không thể giống như Hạ Trì Uyển có Đại tướng quân phủ chống lưng, nếu mất luôn cả sự sủng ái của Hạ Bá Nhiên, nàng thật sự không biết phải làm sao để sống yên ổn trong phủ tướng.
“Giờ mới biết sợ à?”
Thu di nương khẽ gõ nhẹ vào trán Hạ Phù Dung.
“Đã biết sợ rồi thì sau này làm gì cũng đừng bốc đồng nữa, có chuyện gì nhớ bàn bạc trước với di nương. Nhưng con yên tâm, phụ thân con vẫn yêu thương con như trước, thậm chí là… còn yêu thương hơn cả trước đây!”