Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 211: Tranh Danh Hiệu Bách Hoa (7)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Thế nên, những chuyện liên quan đến thể diện chốn quan trường, ở trong mắt của Ngô Dung, tất cả đều là chuyện tầm phào.
Cho nên ngay cả Hạ Trì Uyển khi nghe thấy ba chữ “Ngô đại nhân” cũng cảm thấy rùng mình, thái dương giật giật đau nhức.
Ngược lại với cơn đau đầu của Hạ Trì Uyển, Hạ Phù Dung khi nghe nói Ngô đại nhân tới, đôi mắt lập tức sáng bừng, trong lòng cười thầm nói: kịch hay mở màn rồi.
Ngô Dung cũng được xem là dngười thanh lưu trong sạch hiếm có ở quan trường, vì thế tuy rằng hắn thường đắc tội với không ít quyền quý, nhưng Hoàng đế vẫn luôn bảo hộ hắn.
Nếu không thì Ngô Dung đã sớm c.h.ế.t đi mười lần, tám lần rồi.
Bất quá Hoàng đế cũng biết chừng mực, lo lắng tính tình quá mức thẳng thắn của Ngô Dung sẽ gây rắc rối cho bản thân, bởi vậy mà chức vị của Ngô Dung đã lâu không hề thăng tiến.
“Thỉnh Ngô đại nhân vào đi.”
Tĩnh Công chúa tất nhiên không thể nào đem Ngô Dung ngăn ngoài cửa.
Nếu Ngô Dung trong tay có vụ án, nhất định phải tiến vào phủ công chúa, thì dẫu Tĩnh Công chúa không đồng ý, Ngô Dung cũng sẽ tìm cách xông vào.
So với bị ép xông vào mà mất mặt, chi bằng mời Ngô Dung vào, còn giữ được thể diện.
“Thần, Ngô Dung, tham kiến Tĩnh Công chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ngô Dung chừng ngoài ba mươi, gương mặt vuông vức ngay ngắn, làn da ngăm đen, dung mạo thật sự không có gì nổi bật, rất đỗi bình thường, nhưng đặc biệt ở chỗ đôi mắt lại trong sáng.
“Ngô đại nhân tới đây, có việc chi?”
Tĩnh Công chúa không liếc Ngô Dung nhiều, mà vẫn cùng Thập Ngũ Hoàng tử chơi đùa.
Ngô Dung cau mày, lộ rõ sự bất mãn, sau đó không nhìn Tĩnh Công chúa cùng Thập Ngũ Hoàng tử nữa, nghiêm giọng nói:
“Hồi bẩm công chúa, hôm nay có hai khổ chủ lên công đường, tố cáo có kẻ uy h.i.ế.p dụ dỗ, cướp đi bảo vật truyền gia của bọn họ, mượn đó lấy lòng quyền quý. Thần là Tri phủ Kinh thành, lực có hạn, chỉ mong công chúa thấu hiểu.”
Dứt lời, Ngô Dung quay đầu quát lớn:
“Đem khổ chủ lên!”
Tiếp đó, Ngô Dung chẳng chờ Tĩnh Công chúa đáp lại, đã mở miệng trước, cố ý cho Tĩnh Công chúa khó xử:
“Tĩnh Công chúa là Công chúa tôn quý bậc nhất Đại Chu, ắt sẽ thấu nỗi khổ của lê dân bá tính, chịu thay họ làm chủ. Công chúa anh minh, tất sẽ không để kẻ khác làm nhiễu loạn thị phi, c.h.ó cậy thế chủ.”
Nghe được lời Ngô Dung, sắc mặt Hạ Trì Uyển khó coi đến cực điểm.
Nàng dám khẳng định, “c.h.ó” trong miệng Ngô Dung kia, tuyệt đối ám chỉ mình.
Hạ Trì Uyển nhíu mày, trong lòng vô cùng không vui, vốn đã cảm thấy tính tình của Ngô Dung định sẵn chỉ có thể dừng lại ở chức Tri phủ này.
Nếu biết uyển chuyển đôi chút, thực ra Ngô Dung có thể vì Đại Chu mà làm được nhiều việc hơn.
Chỉ khi đạt tới độ cao nhất định, hắn mới có thể tiếp xúc được nhiều chuyện, mới thật sự vì dân kêu oan.
Có người nói, Ngô Dung là bậc thanh liêm khó tìm, không chịu cùng kẻ khác thông đồng làm bậy là bậc hiền sĩ sáng suốt hiếm có. Nhưng ở trong mắt Hạ Trì Uyển, Ngô Dung chỉ là một tên đầu gỗ, ngu xuẩn!
“Thỉnh Công chúa thay tiểu dân làm chủ.”
Ngô Dung vừa dứt lời, khổ chủ kia đã bị đưa lên.
Hoàng quyền hậu duệ quý tộc, ai mà chẳng coi trọng thể diện.
Vừa rồi một phen lời lẽ của Ngô Dung, chẳng khác nào tát thẳng lên mặt Công chúa Tĩnh, khiến bà vô cùng phẫn nộ.
Chỉ vì hai khối gỗ khắc nho nhỏ, mà Tĩnh Công chúa lại bị tên cá đầu gỗ Ngô Dung chọc giận như thế, trong lòng nàng tự nhiên tức giận đến cực điểm.
Thấy sắc mặt Tĩnh Công chúa càng lúc càng khó coi, Hạ Phù Dung liền nở nụ cười.
Danh hiệu Bách Hoa Nữ đâu phải chỉ dựa vào tài hoa, quan trọng hơn hết, còn phải có phẩm hạnh cao quý.