Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 212: Xảy Ra Án Mạng
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Trì Uyển vì muốn lấy lòng Tĩnh Công chúa mà cướp đoạt vật gia truyền của bá tánh, khiến thánh danh* của Tĩnh Công chúa cũng bị liên lụy.
Nhìn gương mặt đang sa sầm của Tĩnh Công chúa, trong lòng Hạ Phù Dung dĩ nhiên vui sướng vô cùng — danh hiệu Bách Hoa Nữ, trừ nàng ra thì còn ai xứng đáng nữa?
Vị khổ chủ kia đang khóc lóc thảm thiết, lập tức đưa mắt nhìn thẳng vào Hạ Trì Uyển.
“Tiểu nhân mới biết, hóa ra ngài là thiên kim của thừa tướng. Hai món điêu khắc kia vốn là vật gia truyền của tiểu dân, dùng gỗ trầm hương chế tác. Tuy nhà tiểu dân nghèo khó, nhưng bao đời chưa từng nỡ bán đi.”
Nói rồi, người ấy liền “bộp bộp bộp” dập đầu trước Hạ Trì Uyển, chỉ trong chốc lát, trán đã bầm tím.
“Tiểu dân khẩn cầu tiểu thư, xin hãy trả lại hai món kia cho tiểu dân. Hai trăm lượng bạc người đã đưa, tiểu dân xin hoàn trả.”
Nghe khổ chủ nói hai pho tượng gỗ ấy lại làm từ trầm hương, ngay cả Hạ Trì Uyển cũng thoáng chấn động.
Rõ ràng nàng đã cho người giám định qua, vậy mà chẳng ai phát hiện ra chất liệu chính là gỗ trầm hương.
Mà trầm hương vốn vô cùng quý giá. Chỉ riêng kỹ nghệ điêu khắc thôi, đã đáng giá ít nhất hai trăm lượng.
Nếu cộng thêm việc chất liệu là trầm hương, thì hai pho tượng này tối thiểu phải tính bằng ngàn lượng bạc.
Nếu gặp đúng người ưa thích, cho dù bỏ ra vạn lượng bạc mua cũng là chuyện thường tình.
Ban đầu, Hạ Trì Uyển bỏ ra hai trăm lượng bạc mua được chúng, người bán cũng coi như không lỗ vốn.
Nhưng khi nhắc đến trầm hương, thì ngay cả kẻ ngốc cũng chẳng đời nào chịu bán đi với giá trăm lượng bạc.
Vậy nên, chuyện này nhìn sao cũng giống như Hạ Trì Uyển ỷ thế h.i.ế.p người, cưỡng ép khổ chủ phải bán bảo vật.
Danh tiếng Hạ Trì Uyển bị tổn hại thì chẳng sao, nhưng rắc rối ở chỗ nàng định mang vật ấy tặng Tĩnh Công chúa. Thế là tiếng xấu kia, Tĩnh Công chúa cũng phải gánh một phần.
Ngô Dung trước đó đã làm Công chúa Tĩnh khó xử, nếu hôm nay Hạ Trì Uyển thực sự mang tiếng tội lỗi, thì công chúa không tức giận mới là lạ.
Đừng nói đến việc ra vào phủ công chúa tùy ý, từ nay về sau, Hạ Trì Uyển cũng đừng hòng bước qua cửa phủ.
“Hạ Trì Uyển, ngươi tốt nhất phải cho bổn cung một lời giải thích!”
Quả nhiên, Tĩnh Công chúa lập tức trở mặt.
Hạ Trì Uyển khẽ thở phào, xem ra Tĩnh Công chúa vẫn cho nàng một cơ hội.
Nếu Tĩnh Công chúa thật sự đã định tội nàng, sớm đã ném thẳng hai cái tượng gỗ kia vào mặt nàng, rồi lập tức đuổi ra ngoài, để mặc Ngô Dung xử trí.
“Ngô đại nhân, có thể cho tiểu nữ hỏi vài câu chăng?”
Hạ Trì Uyển xoay người nhìn Ngô Dung, đồng thời cũng liếc về phía khổ chủ.
Quả nhiên, khổ chủ này chính là kẻ đã bán tượng cho nàng ngày đó.
“Đương nhiên có thể.”
Ngô Dung tự tin bản thân xử việc luôn có bằng chứng xác thực, tuyệt không oan uổng ai, nên liền lùi sang một bên, để mặc Hạ Trì Uyển hỏi.
Chưa kịp mở lời, khổ chủ kia đã khóc đến mức như mất cha mất mẹ:
“Xin Hạ tiểu thư tha mạng, xin tha mạng. Chỉ là hai món điêu khắc kia thật sự không thể cho ngài. Nếu hôm nay lỡ chọc giận Hạ tiểu thư, tiểu dân nguyện đem mạng sống này dâng cho ngài, chỉ cầu xin trả lại bảo vật.”
“Làm càn! Có bản quan ở đây, ai dám đoạt mạng ngươi!”
Ngô Dung trừng mắt nhìn Hạ Trì Uyển, dường như cảnh cáo nàng chớ có uy h.i.ế.p khổ chủ.
Nếu không, thì nha môn của hắn đâu phải để trưng bày.
“Người ta thường nói dân không đấu nổi quan. Ngô đại nhân, tiểu dân đi đây, kiếp sau xin ngậm cỏ kết vòng, báo đáp đại nhân.”
Vừa dứt lời, kẻ ấy liền lao đầu định đập c.h.ế.t vào tường!
----------
*Thánh danh: Thanh danh như thánh hiền