Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 213: Xảy Ra Án Mạng (2)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Nhìn cảnh ấy, mắt Hạ Trì Uyển khẽ nheo lại.
Nàng tuyệt đối không thể để kẻ này chết! Nếu hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t không đối chứng, vậy thì hôm nay nàng có muốn rửa sạch tội danh cũng chẳng còn cách nào!
Tim Hạ Trì Uyển đập thình thịch, nhìn khổ chủ kia liều mình tìm c.h.ế.t mà bản thân chẳng có khả năng ngăn cản.
Tĩnh Công chúa khẽ cười lạnh, dám ở trong phủ công chúa của bà mà giở trò sống chết, thật coi bà chỉ là bù nhìn sao?
Tĩnh Công chúa tuy có ý muốn xem thử Hạ Trì Uyển có đủ bản lĩnh ứng phó với cục diện hôm nay hay không, cũng chẳng định ra tay giúp nàng.
Nhưng điều đó không có nghĩa Tĩnh Công chúa sẽ dung túng một dân đen ngông cuồng, làm mất mặt phủ Tĩnh Công chúa!
“Bốp” một tiếng, khổ chủ lao đầu toan liều chết, lại bị thị vệ trong phủ Tĩnh Công chúa đánh mạnh một chưởng, n.g.ự.c đau buốt từng cơn.
Ít nhất bây giờ tứ chi hắn tê dại, không còn hơi sức mà tìm cái c.h.ế.t nữa.
Hạ Trì Uyển lập tức thở phào. Nàng không ngờ người mà Thu di nương cùng Hạ Phù Dung tìm đến lại liều đến mức này, không chỉ đơn thuần vì tiền.
Xem ra, tới mạng sống cũng dám giao để đạt được mục đích.
“Thật là to gan! Bổn cung chưa từng nói nửa lời, cũng chẳng thấy Hạ Nhị thiên kim bức bách ngươi. Thế mà ngươi lại đòi sống đòi chết, muốn c.h.ế.t ngay trong phủ công chúa này, há chẳng phải cố ý đem xui xẻo tới cho bổn cung sao!”
Lời Tĩnh Công chúa vừa dứt, thị vệ lập tức đánh gãy một chân khổ chủ.
“Á!”
Tiếng kêu thảm vang vọng khắp đại sảnh.
Sắc mặt Ngô Dung liền biến đổi. Xưa nay đều là sự “cương trực công chính” của hắn khiến người khác biến sắc, không ngờ hôm nay chính hắn lại nếm mùi bị hoàng quyền ép phải thay đổi sắc mặt.
“Công chúa, người làm vậy có phải đã quá đáng!”
Trước mặt hắn mà còn dám đánh tàn phế khổ chủ, đây chẳng phải vả thẳng vào mặt hắn sao?
“Người đâu, đưa khổ chủ ra ngoài, mời đại phu đến! Thuận tiện đem Hạ Nhị tiểu thư bắt đi!”
Ngô Dung hất tay áo, khí thế không nhỏ, định trực tiếp coi Hạ Trì Uyển là phạm nhân mà áp giải đi.
Phải biết rằng, tướng phủ vốn mới vừa xảy ra chuyện của Hạ Tử Hiên, thật sự không phải lần đầu Ngô Dung bắt con của Thừa tướng.
Ngô Dung liếc Hạ Trì Uyển một cái.
“Hạ Nhị thiên kim chớ vội, đến lúc vào đại đường, tự nhiên sẽ có cơ hội biện giải. Hiện giờ coi như nhân chứng, vật chứng đều đủ, xin mời đi một chuyến cùng bản quan.”
Chính vì “chứng cứ” đã đầy đủ, nên trong lòng Ngô Dung đã sớm định tội cho Hạ Trì Uyển rồi.
“Ta khuyên Ngô đại nhân nên cẩn thận thì hơn. Nếu muốn ta đi cùng, vậy trước hãy để ta được tận mắt xem qua vật chứng mà ngài nói đã.”
Nếu để Ngô Dung áp giải như phạm nhân về nha môn, danh dự của nàng còn đâu nữa?!
“Nếu Ngô đại nhân không chịu đưa cho ta xem, ta thật sự sẽ nghĩ rằng ngài đang ỷ thế h.i.ế.p người.”
Không đợi Ngô Dung nói, Hạ Trì Uyển đã bồi thêm một câu.
“Đã vậy, nếu Hạ Nhị tiểu thư đã muốn xem, bản quan không đưa ra, chẳng phải lại tỏ ra nhỏ nhen sao!”
Ngô Dung vốn không định nhiều lời, chỉ muốn bắt Hạ Trì Uyển đi ngay.
Nhưng khốn nỗi, trong phủ công chúa, dù đám bộ khoái của hắn có giỏi đến mấy cũng không đấu nổi với thị vệ nơi này.
Ngô Dung bèn tiến lên, thi lễ với Chu Huyền Hi.
“Thập Ngũ Hoàng tử, trong tay ngài đang giữ chính là bảo vật mà khổ chủ kia nhận là gia truyền. Xin Thập Ngũ Hoàng tử giao lại cho hạ quan.”
Chu Huyền Hi liếc Ngô Dung một cái, rồi rộng rãi đưa cho Tiết Tư Dung.
Tiết Tư Dung liền đem thứ gọi là “chứng cứ” kia trao vào tay Hạ Trì Uyển để nàng xem xét.