Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 216: Xảy Ra Án Mạng (5)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Đại nhân, oan uổng, đại nhân, oan uổng!”
Trần Minh phát hiện hai món điêu khắc này căn bản không phải là thứ hắn đã bán cho Hạ Trì Uyển, lập tức kêu oan.
“Rõ ràng hai món điêu khắc mà Hạ Nhị tiểu thư cướp từ tay tiểu dân chính là bảo vật gia truyền của tiểu dân!”
Vừa kêu oan, Trần Minh vừa quỳ rạp trên đất, dùng đầu gối bò đến trước mặt Hạ Trì Uyển.
Tóc tai rối bời, trán sưng u tím, thêm vào khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, lúc này Trần Minh quả thật thê thảm khó coi đến cực điểm.
Hạ Trì Uyển lập tức theo bản năng lui ba bước, giữ khoảng cách với hắn.
Thị vệ càng nhanh chóng chắn ngay phía trước, khiến Trần Minh không thể tiến thêm nửa bước.
“Cầu xin Hạ Nhị tiểu thư, không quản ngài muốn gì, tiểu dân có bao nhiêu cũng dâng, chỉ xin ngài trả lại hai món điêu khắc kia cho tiểu dân. Tiểu dân thực sự không muốn làm kẻ bất hiếu!”
“Hạ Nhị tiểu thư, nghe nói người cũng là bậc hiếu tâm, từng vì xin thuốc cho tướng gia mà mắc trọng bệnh. Xin Hạ Nhị tiểu thư nể chút hiếu tâm này của tiểu dân, trả lại điêu khắc cho tiểu dân. Tiểu dân ngàn lần cảm kích!”
Một nam tử như hắn, lại khóc lóc gào thét, thật đúng là học được hết trò la lối khóc lóc của phụ nhân.
Ngô Dung vốn là kẻ đọc sách, ghét nhất chính là kiểu khóc lóc ấy, chỉ thấy đau đầu.
Giờ chứng kiến Trần Minh bày trò như thế, hắn liền cảm thấy thật sự quá làm nhục nho sinh.
“Ngô đại nhân, vừa rồi ngài cũng nghe rõ, Trần Minh đã nói hai món điêu khắc kia là độc nhất vô nhị trên đời, lời bổn tiểu thư nói đúng chứ?”
Hạ Trì Uyển quay sang hỏi Ngô Dung, hoàn toàn không để ý tới Trần Minh.
“Hạ Nhị tiểu thư yên tâm, lời đó hắn đã nói, bản quan nghe rất rõ, nhớ kỹ trong lòng!”
Ngô Dung trừng mắt lườm Trần Minh một cái, giờ mới hiểu ra, mình quả thực đã bị tên điêu dân này dắt mũi.
Ngỡ rằng hắn là khổ chủ, nào ngờ lại là kẻ gian trá.
Thoạt nhìn tưởng trung hậu thật thà, ai ngờ trong xương cốt lại xảo quyệt chẳng kém ai.
“Ngô đại nhân, nhất định là Hạ Nhị tiểu thư tìm đâu hai món điêu khắc khác, rồi tráo đổi điêu khắc của tiểu dân! Mấy món điêu khắc nhà tiểu dân, nhất định còn ở trong tướng phủ!”
Trần Minh vội vàng phân bua.
“Hạ Nhị tiểu thư, người thật thâm tâm kế, hao tốn bao công phu đối phó với tiểu dân. Hạ Nhị tiểu thư, tiểu dân cầu xin người, hãy trả lại điêu khắc cho tiểu dân!”
Trần Minh cũng hiểu rõ, Tĩnh Công chúa không cho phép, hắn muốn c.h.ế.t cũng chẳng dễ dàng.
Vậy nên chỉ còn cách diễn khổ nhục kế, liên tục dập đầu đến nỗi trán bật máu, m.á.u hòa cùng nước mắt chảy dọc theo gương mặt.
“Ngô đại nhân, ngài có từng nghe qua trong dân gian có một từ gọi là ăn vạ chưa?”
Hạ Trì Uyển khẽ cười, nhìn sang Ngô Dung.
Sắc mặt Ngô Dung khẽ biến, bỗng chốc ngộ ra.
“Đa tạ Hạ Nhị tiểu thư nhắc nhở, hạ quan quả thực từng nghe qua.”
Sau khi xác định Hạ Trì Uyển vô tội, Ngô Dung lập tức thay đổi thái độ, tự xưng “hạ quan”.
Dẫu sao Hạ Trì Uyển là nữ nhi của Thừa tướng, lại có thân phận Huyện chúa, hắn tự xưng hạ quan cũng không có gì sai.
“Trước kia, bổn tiểu thư chỉ nghe người ta nói đến, không ngờ hôm nay lại thật sự gặp phải.”
Hạ Trì Uyển mỉm cười.
“Có vinh hạnh được Tĩnh Công chúa khen ngợi, phong làm Bách Hoa Nữ năm nay, ta chỉ muốn tìm vài món đồ thú vị, để Công chúa lúc rảnh rỗi có thể tiêu khiển đôi chút. Nào ngờ chỉ vì hai món điêu khắc nhỏ bé, lại rước lấy một phen rắc rối lớn hôm nay.”
“May thay, Ngô đại nhân là người sáng suốt, đã trả lại công đạo cho ta.”
Câu cuối cùng của Hạ Trì Uyển khiến Ngô Dung xấu hổ vô cùng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, bản thân dẫn theo nha sai tới phủ Công chúa, tức là mặc định Hạ Trì Uyển có tội.