Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 217: Xảy Ra Án Mạng (6)
Cập nhật lúc: 05/09/2025 09:03
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Vậy nên khi đối diện với lời khen ngợi của Hạ Trì Uyển, trong lòng Ngô Dung quả thật có chút chột dạ.
“Ta không rõ người tên Trần Minh này là muốn lừa bạc của ta, hay là có ý đồ gì khác. Nhưng may mắn thay có Ngô đại nhân ở đây, nếu không thì khuê danh của ta e rằng muốn tốt cũng không được.”
Hạ Trì Uyển mỉm cười, hướng về phía Ngô Dung hành lễ.
“Hôm nay ta vốn là tới để cảm tạ Tĩnh Công chúa phong thưởng cho ta, nếu chuyện này không được làm sáng tỏ, e rằng danh hiệu Bách Hoa Nữ sẽ phải đổi chủ mất thôi.”
Trần Minh c.h.ế.t trong phủ công chúa, hơn nữa nàng lại bị gán danh tiếng ức h.i.ế.p kẻ yếu.
Không nghi ngờ gì, toàn bộ cơn giận của Tĩnh Công chúa chắc chắn sẽ trút hết lên người nàng, còn danh hiệu Bách Hoa Nữ tất nhiên sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Trong số những người ở đây, ngoài nàng ra thì chỉ có Hạ Phù Dung là đủ tư cách nhận lấy danh hiệu đó.
Hạ Phù Dung cùng Thu di nương quả là tính toán thật giỏi!
Lời Hạ Trì Uyển vừa thốt ra, Ngô Dung liền ngẫm ra được đôi chút.
Trần Minh rõ ràng là một lòng muốn tìm cái chết, nếu chỉ là muốn lừa bạc thì c.h.ế.t rồi lấy gì mà hưởng?
Nếu như làm hỏng thanh danh của Hạ Nhị tiểu thư…
Ngô Dung rùng mình một cái, cho dù có ngu dốt đến đâu cũng hiểu rằng mình đã bị lợi dụng làm công cụ, còn Trần Minh thì rõ ràng là kẻ đã bị người khác mua chuộc!
Hạ Phù Dung nghiến răng nghiến lợi, nhìn thái độ hiện giờ của Ngô Dung, thế nào cũng chẳng giống như đang định bắt Hạ Trì Uyển.
Hạ Phù Dung cúi đầu, không thèm liếc nhìn Trần Minh lấy một cái, trong lòng mắng, đồ c.h.ó vô dụng!
“Hoàng cô cô, thứ này tuy thú vị nhưng lại dơ bẩn, bỏ đi cũng chẳng sao.”
Một lời của Chu Huyền Hi liền định đoạt, bảo Trần Minh đem cái gọi là “bảo vật tổ truyền” của hắn về đi, để đỡ liên lụy đến danh tiếng của Hạ Trì Uyển.
“Trời xanh ơi, đất dày ơi, người mở mắt ra mà xem, bọn quyền quý này lẽ nào cứ thế mà ức h.i.ế.p bách tính hay sao!”
Thấy mình dường như đã thất thế, Trần Minh đột nhiên lớn tiếng gào thét, giọng điệu cao vút kia rõ ràng là muốn để dân chúng ngoài phủ cũng nghe được những chuyện đang xảy ra trong này.
Đáng tiếc là phủ Tĩnh Công chúa nhà cửa rộng sâu, đình đài lầu các nối nhau, đại sảnh lại nằm ở trung tâm, cách xa bên ngoài.
Trừ khi Trần Minh biết võ công, nếu không thì tiếng kêu của hắn làm sao dễ dàng truyền ra ngoài được.
Nghe lời Trần Minh vừa nói, Ngô Dung cuối cùng cũng nếm trải được mùi vị tức giận đến cực điểm.
Ông vốn một lòng vì dân mà kêu oan, không sợ quyền thế, hôm nay còn vì Trần Minh mà xông thẳng vào phủ công chúa.
Ai ngờ cuối cùng lại rơi xuống cái danh ức h.i.ế.p dân chúng!
Ngay sau tiếng gào thét, Trần Minh lại lần thứ ba định tìm đến cái chết.
Nếu hắn chết, trong phủ công chúa lại thêm một cái xác, thì càng thêm rắc rối, khó mà nói cho rõ ràng.
“Làm càn!”
Tĩnh Công chúa thấy bộ dạng của Trần Minh thì vô cùng chán ghét.
“Ngươi muốn c.h.ế.t, bổn cung liền thành toàn cho ngươi!”
Nói đoạn, Tĩnh công chúa nhìn về phía Ngô Dung.
“Vừa rồi bổn cung nghe nói vụ án này dường như còn có nhân chứng? Nếu Ngô đại nhân đã nhận định vụ án này không liên quan đến Hạ Nhị tiểu thư, vậy thì những nhân chứng ấy đâu?”
“Công chúa thứ tội.”
Nghe Tĩnh Công chúa định xử trí Trần Minh, Ngô Dung liền không muốn, trong lòng tính toán làm thế nào để cứu hắn ra ngoài.
Cho dù vừa rồi Trần Minh có chửi mắng mình, nhưng Ngô Dung vẫn cho rằng Trần Minh là dân chúng, là người mà ông cần phải bảo hộ.
Nói trắng ra thì, Ngô Dung chính là một tên ngốc.
Đến cả Trần Minh ông cũng muốn bảo vệ, vậy thì những kẻ làm chứng giả, tất nhiên ông chỉ phạt qua loa rồi thả, nào có chuyện giao cho Tĩnh Công chúa xử lý.
“Trần Minh dám to gan như vậy, hạ quan mang về sau sẽ tự mình xử phạt, hôm nay đã đắc tội nhiều, sau này sẽ tới nhận lỗi.”
Nói xong, Ngô Dung liền sai bộ khoái đem Trần Minh ra ngoài.