Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 233: Tai Nghe Chưa Chắc Đã Đúng (8)
Cập nhật lúc: 07/12/2025 13:01
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Lão Hầu gia phu nhân trao cho Hạ Trì Uyển một túi hương ngải thảo bình thường, tuy trông có vẻ đơn giản nhưng Quế ma ma đã bỏ thêm ít thứ khác vào trong, khiến túi hương này có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần, mà mùi hương cũng kéo dài hơn túi hương ngải thảo thông thường.
“Đây là di bà tặng cho Uyển Nhi, tất nhiên Uyển Nhi sẽ giữ bên mình, tuyệt đối không tháo xuống!”
Dáng vẻ Hạ Trì Uyển làm nũng, coi trọng lão Hầu gia phu nhân như vậy, tự nhiên khiến bà vui lòng hơn.
Đặc biệt là khi mùi hương ngải thảo dần dần át đi mùi hương trên y phục Hạ Trì Uyển, sắc mặt lão Hầu gia phu nhân lại càng dễ nhìn hơn trước.
“Lão thân đã già rồi, không ngờ Uyển nha đầu này lại hợp tính với lão thân. Uyển Nhi, thường ngày nếu không bận, có nguyện ý đến bầu bạn cùng ta không?”
“Tất nhiên là nguyện ý, chỉ sợ đến lúc đó dì bà chê Uyển Nhi phiền, không muốn để Uyển Nhi bước vào phòng nữa thôi.”
Hạ Trì Uyển lập tức đáp lời, biểu thị bản thân vô cùng sẵn lòng ở cạnh lão Hầu gia phu nhân.
“Xem cái nha đầu này, còn dám nói giỡn với lão thân.”
Lão Hầu gia phu nhân bật cười, trong hầu phủ chỉ còn lại một độc tôn.
Tiểu Hầu gia Tôn Kiên Hành, giống như những thiếu niên đồng lứa, tính tình vốn không thể ngồi yên, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, nên việc trò chuyện cùng lão Hầu gia phu nhân tự nhiên ít đi, chứ đừng nói đến kiểu làm nũng thân thiết thế này.
Một bên, Thu di nương vốn đang chờ xem Hạ Trì Uyển mất mặt, thấy tình thế như vậy, trong lòng tức giận khó chịu.
Sao lại như vậy? Vì sao lão Hầu gia phu nhân không nổi giận, vì sao không mắng c.h.ử.i Hạ Trì Uyển?
Thu di nương còn cố kìm nén được, nhưng Hạ Phù Dung thì không ngồi yên nổi.
Hôm nay lão Hầu gia phu nhân đến phủ, bà thậm chí không thèm nhìn Hạ Phù Dung lấy một cái.
Cho nên, khi thấy lão Hầu gia phu nhân như thể không để ý đến mùi hương trên y phục Hạ Trì Uyển, Hạ Phù Dung liền mất bình tĩnh.
“Nhị muội, muội tìm được loại hương liệu này từ đâu vậy, mùi quả thật dễ chịu.”
Vừa nghe Hạ Phù Dung mở miệng, Thu di nương trong lòng thầm kêu “hỏng rồi”, vội vàng tìm cách lấp liếm:
“Giờ cũng không còn sớm nữa, phải cẩn thận kẻo để lão Hầu gia phu nhân đói bụng.”
Nhà quyền quý dùng bữa vốn coi trọng quy củ ăn không nói, ngủ không trò chuyện.
Trước kia chưa có di bà, trong tướng phủ việc này vốn không bị bắt buộc quá nghiêm khắc, nhưng khi di bà đã đến, Thu di nương hiểu rõ, tuyệt đối không thể phá vỡ quy củ.
Chỉ là, tuy mùi hương của túi ngải thảo đã át đi mùi hương trên y phục Hạ Trì Uyển, nhưng lửa giận trong lòng lão Hầu gia phu nhân chưa hẳn đã tiêu tan.
Nghe Hạ Phù Dung nói vậy, sắc mặt lão Hầu gia phu nhân liền đen sầm lại.
Loại mùi hương tầm thường như thế, Hạ Phù Dung vậy mà dám khen là dễ chịu!
Hạ Phù Dung vốn đã chẳng được long bà, Thu di nương lại càng chẳng được long bà hơn.
“Bá Nhiên, xem ra khoảng thời gian lão thân nghỉ ngơi, ngươi chưa dạy dỗ cho các di nương trong phủ biết thế nào là tôn ti rồi. Nếu tướng phủ vẫn hỗn loạn thế này, lão thân sẽ không bao giờ bước chân vào nữa!”
“Di bà đừng tức giận, một mình Thu di nương sao có thể đại diện cho cả tướng phủ chứ, di bà không muốn nhìn thấy Uyển Nhi, không muốn đến thăm Uyển Nhi sao?”
Hạ Trì Uyển níu lấy tay lão Hầu gia phu nhân, làm nũng lắc nhẹ.
“Cũng phải, chẳng qua chỉ là một tiện thiếp, lão thân quả thật đã quá coi trọng nàng ta rồi!”
Lão Hầu gia phu nhân đã dẫm mặt Thu di nương một lần, tự nhiên cũng có thể dẫm thêm lần thứ hai.
Hai chữ “tiện thiếp” chính là nhãn mà lão Hầu gia phu nhân gắn chặt vào Thu di nương.
Hạ Trì Uyển dìu lão Hầu gia phu nhân ngồi vào chỗ bên bàn, rồi mỉm cười nhìn Hạ Phù Dung.
Nụ cười của Hạ Trì Uyển khiến Hạ Phù Dung lập tức thấy chẳng lành, da đầu tê rần.
