Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 234: Tai Nghe Chưa Chắc Đã Đúng (9)
Cập nhật lúc: 07/12/2025 13:01
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Thứ tỷ thích mùi hương trên bộ y phục này sao? Dù sao Uyển Nhi cũng không quá thích, nếu thứ tỷ thích thì Uyển Nhi liền tặng bộ y phục này cho thứ tỷ, được chứ?”
Sau khi nghe Hạ Phù Dung nói, Hạ Trì Uyển tỏ vẻ vô cùng rộng lượng, trực tiếp nói nguyện ý tặng lại y phục cho nàng ta.
“Dù thường ngày có là vật quý đến đâu, chỉ cần thứ tỷ mở miệng, Uyển Nhi đều cho hết. Huống hồ chỉ là một bộ y phục, Uyển Nhi nào nỡ tiếc.”
Hạ Trì Uyển mỉm cười, trông như một muội muội ngây thơ, nhìn tỷ tỷ thân thiết nhất của mình.
“Thực ra nếu thứ tỷ thích, nói riêng với Uyển Nhi một tiếng là được. Di bà, Uyển Nhi nói rõ trước, Uyển Nhi tuyệt đối không phải người nhỏ nhen đâu.”
Lời này vừa thốt ra, gương mặt Hạ Phù Dung liền đỏ bừng.
Quả thật, trước kia nàng ta để mắt đến thứ gì của Hạ Trì Uyển, đều trực tiếp mở miệng xin.
Vì nhiều nguyên nhân, Hạ Trì Uyển rất hiếm khi từ chối, mãi đến gần đây mới bắt đầu trở nên “keo kiệt”, hơn nữa còn tìm mọi cách đòi lại từng món đồ quý trong của hồi môn của Vân Thiên Độ.
Chuyện Hạ Phù Dung từng làm, hôm nay lại bị Hạ Trì Uyển nói toạc ra ngay trước mặt lão Hầu gia phu nhân, trong lòng nàng ta lập tức dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Hạ Trì Uyển nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Hạ Phù Dung, trong lòng vui vẻ.
“Thứ tỷ đừng ngại, phụ thân từng nói, chúng ta là tỷ muội cùng nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ cần thứ tỷ cần đến Uyển Nhi, cứ việc nói ra, huống hồ chỉ là một bộ y phục thôi mà.”
Lời Hạ Trì Uyển khiến lão Hầu gia phu nhân không vui mà nhíu mày, rồi bất mãn nhìn về phía Hạ Bá Nhiên.
Ngay cả Quế ma ma bên cạnh cũng cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Thừa tướng đại nhân đã nói sai rồi hay sao?
Uyển Nhi tiểu thư mới chính là đích tiểu thư của tướng phủ, đại diện cho vinh nhục của cả phủ.
Đáng lẽ phải là khi Uyển Nhi tiểu thư gặp rắc rối, thì những thứ tử, thứ nữ trong phủ đứng ra giúp đỡ.
Thế nhưng nghe lời ấy, cả lão Hầu gia phu nhân lẫn Quế ma ma đều nhận ra, ý trong câu nói của Hạ Bá Nhiên lại thành một sự trả giá từ một phía.
Mà lại là Hạ Trì Uyển phải đơn phương hy sinh cho Hạ Phù Dung!
Hạ Bá Nhiên lúng túng vô cùng, lúc trước khi ông nói câu này chưa từng cảm thấy có gì sai.
Hạ Trì Uyển là nữ nhi của ông ta, tất nhiên phải nghe theo ông ta sắp đặt.
Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt lão Hầu gia phu nhân mang chút trách cứ, Hạ Bá Nhiên không khỏi chột dạ.
“Lão Hầu gia phu nhân, mời người nhập tọa. Những món ăn này đều là món ngày trước người thích nhất.”
Lão hầu gia phu nhân cũng không làm khó Hạ Bá Nhiên thêm, chỉ là lại liếc ông ta một cái đầy ẩn ý, sau đó mới ngồi xuống dùng bữa.
Một bữa cơm trôi qua trong yên lặng, sau khi ăn tối xong, Hạ Trì Uyển còn kéo lão Hầu gia phu nhân đi dạo hai vòng trong hoa viên tướng phủ rồi mới để bà trở về phòng.
Trở lại gian phòng của mình, lão Hầu gia phu nhân mặt mày rạng rỡ, vỗ nhẹ lên vai.
“Uyển nha đầu này thật biết cách làm người ta mệt, cứ lôi kéo lão thân đi dạo trong vườn, còn nói cái gì ‘ăn xong đi trăm bước, sống đến chín mươi chín’ nữa chứ.”
“Đó là Uyển Nhi tiểu thư thương lão phu nhân, mong lão phu nhân sống thật lâu để được gần gũi thêm nhiều.”
Quế ma ma sao có thể không nhận ra niềm vui trong mắt lão Hầu gia phu nhân, liền thuận theo lời mà nói.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi khi Hạ Trì Uyển cùng lão Hầu gia phu nhân tản bộ, Quế ma ma cảm thấy Hạ Trì Uyển quả thực là một đứa trẻ có lòng.
Bởi lẽ con cháu lấy lòng trưởng bối, trong chốc lát còn dễ, nhưng có thể đi cùng trưởng bối hai vòng đường, vừa đi vừa nói cười không ngớt, chẳng hề tỏ ra khó chịu, quả thật hiếm có.
“Ngươi thấy Uyển nha đầu này là một đứa tốt sao?”
