Âm Phủ Thần Thám - Chương 2

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:35

Quyển 1: Tàn Kiếm Giang Bắc

Gia gia chắp tay sau lưng, từ tốn bước vào trong phòng, hỏi Tôn Cảnh Quan chúng ta vừa nói chuyện gì.

Tôi ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho Tôn Cảnh Quan đừng nói, thế nhưng, vị đại thúc này lại vô cùng hào hứng, không những kể rõ ngọn ngành sự việc mà còn hết lời khen ngợi tôi một trận.

"Ông Tống à, cháu trai ông thật sự quá lợi hại! Vụ án này tôi đã điều tra gần nửa tháng, chúng tôi gần như đã đào tung cả hiện trường, vẫn không tìm được hung khí. Vậy mà thằng bé chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp đã nhìn ra manh mối. Đứa nhỏ này tương lai quả thực khó lường. Theo tôi thấy, học hết cấp ba cũng đừng vào đại học nữa. Giờ sinh viên đại học thì nhiều vô kể, tốt nghiệp xong là thất nghiệp thôi. Hay là tôi viết thư giới thiệu thằng bé trực tiếp vào trường cảnh sát đi! Ngọc phải được mài mới sáng, ông nói có đúng không?"

Gia gia xua tay, hờ hững nói: “Ông đã quá đề cao nó rồi. Chẳng qua là đọc lén vài cuốn sách cũ tổ tông để lại, múa rìu qua mắt thợ thôi. Hơn nữa, Tống gia chúng ta đã sớm có tổ huấn tám chữ: ‘Không làm quan, không làm lính, tự bảo vệ bản thân’. Ông vẫn nên dẹp bỏ những tính toán đó đi! Thằng bé này ta sẽ không giao cho ông đâu.”

Nói đoạn, ông liếc mắt nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, đáng sợ đến mức tôi chỉ muốn nhanh chóng trốn mất.

Tôn Cảnh Quan thở dài một tiếng, nói: “Lão Tống, ông không khỏi quá ngoan cố rồi sao? Chẳng phải năm đó ông chỉ bị giam ba năm thôi sao? Chuyện đó chẳng phải đã sớm được minh oan rồi sao? Bây giờ đã là thế kỷ 21, còn cái tổ huấn gì nữa chứ, ông thật là quá bảo thủ!” Nói rồi, chú ấy vỗ vỗ vai tôi, muốn lôi kéo tôi: “Nhóc con, lớn lên cháu có muốn làm cảnh sát, cùng chú đi bắt kẻ xấu không?”

Đứng trước mặt gia gia, tôi nào dám làm càn, liền lắc đầu lia lịa, cứ như muốn rụng cả cổ ra.

Gia gia nói: “Tôn Lão Hổ, chuyện nhà Tống gia ta, ông không thể nào hiểu rõ đâu. Đời này ta không mong cầu gì hơn, chỉ hy vọng con cháu đời sau có thể sống yên ổn, không cần phải dấn thân vào cái nghề đầy rẫy nguy hiểm này nữa.”

Tôn Cảnh Quan còn định mở miệng, thì gia gia đã giơ tay lên, ra hiệu tiễn khách: “Nếu không còn việc gì nữa thì mời ông về cho! Nếu không thì về sau cũng đừng hòng bước chân vào cửa nhà tôi nữa.”

Tôn Cảnh Quan đành nuốt những lời muốn nói vào trong bụng, cầm lấy túi công văn, nói: “Được rồi, lão Tống, tôi đi trước, lần sau có án mạng, tôi lại đến thỉnh giáo ông!”

Tôn Cảnh Quan lên xe rời đi, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề khác thường. Gia gia ngồi trên ghế thái sư, tay cầm chén trà, tôi đứng trước mặt ông, vô cùng căng thẳng, bất an.

“Dương Nhi, hai quyển sách kia, cháu đã đọc được bao nhiêu rồi?” Ông hỏi.

Tôi ấp úng đáp: “Cháu đã đọc hết rồi ạ.” Thật ra đâu chỉ đọc xong, trong nhà không có sách báo gì khác ngoài hai cuốn đó, chỉ cần rảnh rỗi là tôi lại lôi ra đọc. Các trang sách vì tôi nghiền ngẫm quá nhiều mà đã muốn tan thành từng mảnh.

Gia gia uống một ngụm trà, đột nhiên thì thầm: “Án ngục không gì nặng bằng hiện trường ban đầu; hiện trường ban đầu không gì nặng bằng công tác kiểm nghiệm.”

Tôi sửng sốt một chút, rồi đọc thuộc lòng tiếp: “Cần có quyền lực nắm giữ sinh tử, ẩn mình trong u uất chờ thời cơ, như vậy mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.”

Ông lại thì thầm: “Hoài thai tháng một như giọt sương trắng; tháng hai như hoa đào…”

Tôi nói tiếp: “Tháng ba nam nữ phân biệt; tháng tư định hình thể; tháng năm gân cốt thành; tháng sáu lông tóc sinh; tháng bảy động tay phải, là nam ở bên trái người mẹ; tháng tám động tay trái, là nữ ở bên phải người mẹ.”

Hai đoạn này đều được nhắc đến trong cuốn “Rửa Oan Tập Lục”. Gia gia cố ý khảo nghiệm tôi. Nghe xong, chiếc chén trà trong tay ông “bang” một tiếng rơi xuống đất, ông kinh ngạc hỏi: “Dương Nhi, cuốn sách này cháu đã đọc hết rồi sao?”

“Cũng gần hết rồi ạ…” Tôi có chút ngượng ngùng thừa nhận.

“Không hổ là con cháu Tống gia ta.” Vừa nói xong, gia gia lại lắc đầu.

Phản ứng kỳ quái của gia gia khiến tôi hoảng sợ. Vốn tưởng rằng ông sẽ nổi trận lôi đình, mắng tôi một trận té tát, nhưng ông lại không làm gì cả. Mãi sau này nhớ lại tôi mới hiểu được, lúc ấy nội tâm gia gia vô cùng phức tạp. Ông vừa mừng vì Tống gia tuyệt học đã có người kế tục, lại vừa sợ hãi vì tôi từ đây sẽ đi lên con đường giống như ông, vạn kiếp bất phục.

Gia gia thở dài một tiếng: “Ý trời trêu ngươi mà!”

Sau đó, ông đứng dậy, còn không thèm liếc nhìn tôi một cái, chắp tay sau lưng lững thững trở về thư phòng. Tôi đứng sững ở đó, vừa khiếp sợ vừa cảm thấy may mắn. Gia gia không định đánh nát m.ô.n.g tôi sao?

Đêm đến, gia gia đột nhiên đánh thức tôi, gọi tôi mặc quần áo rồi cùng ông đi đến một nơi nào đó. Tôi không hiểu ra sao, chỉ biết gật đầu rồi bắt đầu thay quần áo. Đi vào trong sân, gia gia quăng cho tôi một cái cuốc, sau đó im lặng đi ra ngoài. Tôi chỉ biết lẽo đẽo theo sau ông.

Chúng tôi cư trú ở một huyện thành không quá lớn. Đi về phía nam là một vạt rừng núi hoang vu. Đêm ấy bầu trời không trăng, sao cũng rất thưa thớt. Gia gia lặng lẽ đi vào rừng, trên đường chỉ có tiếng chân hai chúng tôi đạp lên lá rụng khô khốc xào xạc. Ẩn sâu trong rừng thẳm, tiếng kêu “ô ô” quái dị của một con vật nào đó vọng ra, khiến tôi sợ dựng hết cả lông tơ.

Ngay sau đó, chúng tôi băng qua khu rừng và đến một khu đất hoang vắng. Tôi hoảng sợ đá phải một thứ gì đó, khi kiểm tra kỹ hơn, đó rõ ràng là một bộ xương người! Sau khi dãi dầu mưa nắng qua bao tháng năm, nó đã chuyển sang màu đen nhánh.

Tôi đột nhiên nhớ tới, gần đây là một bãi tha ma. Nghe nói thời trước, khi thiên hạ đại loạn, từng có một đám giặc cỏ ở đây chiếm núi xưng vương, g.i.ế.c người như ngóe, t.h.i t.h.ể chất chồng. Dần dà nơi này biến thành một mảnh đất chết, thường xuyên xảy ra những chuyện quái dị. Những thôn dân gần đó thậm chí khi xây nhà, cửa chính cũng không bao giờ mở về hướng này. Bất cứ xác c.h.ế.t vô danh nào, hoặc là kẻ tội ác tày trời không xứng đáng được chôn trong phần mộ gia tộc, đều bị quấn chiếu ném vào đây.

Tôi thấy xung quanh có những đốm lửa màu xanh lục lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện, giống như những u linh đang vây quanh tôi mà chuyển động.

Thoạt đầu tôi ngỡ là đom đóm, nhưng nghĩ lại, cái khu nghĩa địa này âm khí nặng nề, cỏ dại cũng chẳng mọc nổi, thì làm gì có đom đóm xuất hiện? Thứ ánh sáng xanh kỳ quái ấy rõ ràng là "ly hài chi hỏa" được nhắc đến trong "Rửa oan tập lục", cũng chính là "ma trơi" mà người đời thường gọi, là hiện tượng phốt pho trong xương cốt tử thi tự bốc cháy khi phân hủy.

Dù hiểu rõ đạo lý này, nhưng khi tận mắt chứng kiến những đốm ma trơi lập lòe quỷ hỏa giữa không gian u ám thế này, tôi vẫn không khỏi nổi da gà.

Ngay lúc tim tôi đang đập loạn xạ, một bóng đen bất ngờ từ khu nghĩa địa lao tới, chằm chằm nhìn tôi, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng lục yêu dị, khiến tôi hét lên một tiếng thảm thiết.

Gia gia nhặt một hòn đá ném về phía bóng đen. Nó giật mình, gầm lên một tiếng rồi biến mất vào lùm cây rậm rạp.

"Đừng sợ, chỉ là một con ch.ó hoang thôi." Gia gia nói để an ủi tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi: "Gia gia, chúng ta đến đây làm gì vậy ạ?"

"Lát nữa cháu sẽ rõ..."

Gia gia đưa tôi đến trước một phiến đá đôi, chỉ tay rồi nói: "Đào đi!"

"Đào?" Tôi giật mình kinh hãi: "Gia gia, đây không phải là một ngôi mộ đấy chứ?"

"Chôn ở chỗ này mà không phải là mộ thì còn có thể là gì nữa?" Gia gia đáp.

"Nhưng mà, gia gia, đào trộm mộ là phạm pháp mà, đúng không ạ?" Tôi do dự nói.

"Trộm mộ cái gì mà trộm mộ, cái này gọi là khai quan nghiệm thi. Đừng lắm lời nữa, đào đi!" Gia gia nghiêm khắc nói.

Tôi hết cách, đành phải vung cuốc bắt đầu đào. Đây là một ngôi mộ bằng đá, muốn đào lên đâu phải chuyện đùa, phải dùng hết sức lực. Dù lớn lên ở huyện thành, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi hầu như chưa từng cầm vật gì nặng hơn cây bút, chẳng mấy chốc mà tay tôi đã phồng rộp và rớm máu.

Gia gia đứng một bên châm thuốc, lặng lẽ nhìn tôi đào. Khói thuốc bay tới, dù khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng cũng làm dịu đi chút bất an trong lòng tôi, ngay cả hàn khí âm trầm ở khu nghĩa địa kia cũng phai nhạt bớt vài phần!

Không biết đào bao lâu, tôi mệt đến vã mồ hôi, đột nhiên nghe một tiếng kẽo kẹt, rõ ràng là đã chạm tới t.h.i t.h.ể bên dưới. Thế là tôi bỏ cuốc xuống, dùng tay dọn từng phiến đá sang một bên. Rất nhanh sau đó, một bộ xương cốt đen nhánh dần hiện ra trước mắt tôi.

Tôi nhìn gia gia. Ông lặng im không nói lời nào, tôi liền tiếp tục đào xương từ đống đá ra, và tìm một khoảng trống để ghép lại với nhau thành một bộ xương hoàn chỉnh.

Mặc dù trước đó tôi chưa từng tiếp xúc với thi thể, nhưng trong "Rửa oan tập lục" có một chương gọi là "Nghiệm cốt", trong đó, mỗi loại xương cốt, hình dạng đều được miêu tả kỹ càng, tỉ mỉ. Bởi vậy, việc lắp ráp bộ xương này cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Chỉ là trong lúc làm, tôi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.