Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 16: Xin Lỗi - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:12
Bóng tối cứ mỗi lúc một đậm dần rồi lại từ từ nhạt dần, những giọt sương đêm đọng lại trên mái nhà và trên những chiếc lá xanh lần lượt rơi xuống, thấm ướt bộ lông của những chú cú mèo đang tranh thủ ăn những trái cây chín trong sân trước khi chủ nhân của tòa lâu đài dát vàng thức giấc.
Lũ cú cũng đủ thông minh để nhận ra từ lúc cô gái loài người xuất hiện thì giờ giấc ăn, ngủ của Samson cũng trật tới trật lui.
Sau một đêm bị Lucasta hành hạ, Samson đã thấm mệt và thiếp đi đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh cũng không rõ là cô ăn nấm rồi bị ngộ độc hay là do cô ăn quá nhiều đồ ngọt nữa. Chỉ biết rằng suốt đêm qua, cô cứ bám lấy anh mà khóc, rồi thì đòi đi vệ sinh liên tục, còn bắt anh phải xoa bụng cho cô bớt đau. Mãi đến gần sáng cô mới không còn kêu la nữa.
Lucasta thức giấc khi ban mai đã đến, vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt điển trai của anh trai mình. Tay anh vẫn đặt trên bụng cô và mắt anh thì nhắm nghiền không còn chút phòng bị.
Cô cẩn thận dùng cả hai tay để nhấc cánh tay của anh lên, bỏ sang một bên rồi lồm cồm ngồi dậy, mon men lần đến mép giường.
- Em thấy khỏe hơn chưa? Em còn đau bụng không?
Câu hỏi dịu dàng khiến đôi chân nhỏ nhắn vừa mới chạm mặt sàn liền rụt lại. Vốn dĩ cô định tuột xuống nhặt tấm chăn lên đắp cho anh nhưng cuối cùng anh lại thức dậy mất rồi.
Cô quay đầu, dùng ánh mắt lấm lét tỏ vẻ hối lỗi nhìn anh hồi lâu rồi từ từ nhích lại gần anh và đặt một nụ hôn lên má anh.
- Em xin lỗi. – Cô cúi đầu, khẽ nói.
Đôi chân mày của Samson chau lại vì hành động đáng yêu của cô bé. Anh chưa từng dạy cô cách cám ơn hay xin lỗi một ai đó. Nếu anh đoán không lầm thì cô đã học được từ Maris.
- Là tại anh để em ăn nhiều nấm quá nên bụng em mới đau. Lần sau chúng ta không ăn nấm nữa. – Samson xoa đầu cô và nói.
- Ăn nữa. – Lucasta xụ mặt nũng nịu.
- Được, chúng ta sẽ ăn khi bụng em đã khỏe và chỉ được ăn mỗi lần một chút thôi.
Cô bé gật đầu rồi tiếp tục hôn vào má của Samson và nói lời cảm ơn. Cô cũng nhận ra đêm qua cô đã làm phiền anh nhiều.
Sau khi cô gấp chăn xong thì anh lại bế cô xuống lầu để vệ sinh cá nhân.
Đêm qua, khi Maris trở về thì cô đã ra lệnh cho bọn cú mang hết mọi thứ sang lâu đài của Samson và đặt ngay trước cửa chính. Bọn cú cũng tự cho rằng chúng có công và tự thưởng cho nhau những trái cây chín mọng quanh sân tòa lâu đài.
- Những thứ này đều là mua cho em đấy, có thích không?
Anh trao cho Lucasta một chiếc túi nhỏ đựng sô cô la và bánh ngọt còn mình thì xách những chiếc túi còn lại. Cô bé tủm tỉm cười ra vẻ thích thú rồi nhảy chân sáo trở vào.
Vì sợ bụng cô chưa khỏe nên Samson không cho cô ăn bánh nữa mà anh pha cho cô một ly ngũ cốc.
- Em biết đây gọi là gì không Lucasta?
Ngón tay Samson chỉ thẳng vào dòng chữ in trên hộp ngũ cốc và lên tiếng hỏi cô bé bên cạnh mình. Lucasta nhìn dòng chữ ấy hồi lâu rồi lắc đầu quầy quậy và tiếp tục bưng ly ngũ cốc lên uống.
- Được rồi, hôm nay anh sẽ dạy em bảng chữ cái. Em gái của Samson không thể không biết chữ được.
Nói là làm, ngay sau khi Lucasta uống xong, anh liền bế cô đến phòng đọc sách và dạy cô bảng chữ cái cũng như các cảm nhận về cảm giác, màu sắc, vị và đồ dùng xung quanh.
Cô nhanh chóng ghi nhớ mặt chữ và đọc, viết chúng theo hướng dẫn của Samson. Vì không muốn cô áp lực khi có mình đứng một bên quan sát nên anh rảo bước đi một vòng quanh căn phòng rồi chọn một cuốn sách để đọc.
Thi thoảng, anh lại liếc mắt sang phía cô. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú trên trang giấy của cô lúc này không giống một đứa trẻ ba tuổi chút nào, đây là lần đầu tiên anh thấy cô có bộ dạng giống với tuổi thực của mình.
Thế nhưng, cảm nhận của anh chẳng kéo dài được bao lâu khi cô đột ngột ngẩng lên, toét miệng cười và cầm quyển vở khoe với anh thành quả của mình.
Trên trang giấy trắng nổi bật lên dòng chữ bút chì ghi hai cái tên Samson và Lucasta, phía bên dưới là hình hai con người nhưng nhìn lạ lắm, chỉ có cái hai cái vòng tròn làm đầu và mười cái que xếp lại theo hình dáng của thân và tay chân. Hóa ra, từ nãy tới giờ cô chăm chú là để vẽ cái này ư?
- Anh và em sao? – Anh đưa tay chỉ vào mình rồi chỉ vào cô và hỏi.
- Phải. – Cô cười đáp.
Dưới ánh sáng lung linh của những ngọn nến, đôi mắt thơ ngây của cô lấp lánh tựa những ngôi sao trên trời và nụ cười thì rạng rỡ như mặt trời làm anh lần nữa nhớ về người cũ. Eirlys cũng đã từng vẽ anh và cô ấy, bức tranh đó anh vẫn không nỡ hủy đi mà treo ngay giữa phòng vẽ tranh.
- Được rồi, Lucasta, bây giờ anh sẽ dạy em vẽ nhé, đi theo anh nào.
Anh tiến lại và nắm lấy tay Lucasta rồi dẫn sang căn phòng bên cạnh. Cô háo hức bám gót chân anh, miệng khe khẽ hát một bài hát bất chợt xuất hiện trong tâm trí nhưng chính cô cũng không thể biết được nội dung nó là gì, chỉ biết rằng giai điệu đó rất thích hợp với tâm trạng vui vẻ của mình lúc này.