Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 17: Nỗi Ám Ảnh Của Quá Khứ - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13
Sau một tháng sống cùng nhau, Samson đã dạy Lucasta nhận biết và phân biệt gần như tất cả mọi thứ xung quanh. Cô có thể nói được nhiều hơn theo những gì mà cô suy nghĩ.
Thời gian sinh hoạt của anh cũng thay đổi hoàn toàn, sáng thức và tối thì ngủ dù rằng không trọn giấc. Tuy vậy, phần lớn thời gian anh chỉ quanh quẩn trong nhà, chiều tắt nắng mới dám ra ngoài hái nấm và kiếm rau củ, kiếm củi.
Mọi hôm, anh vẫn gởi Lucasta sang lâu đài của Maris nhưng hôm nay nữ ma cà rồng bận chăm sóc những con cú ốm nên anh chẳng muốn làm phiền cô thêm và anh quyết định đưa cô em gái theo mình đi hái nấm.
Dù nắng đã tắt nhưng vì Samson sợ gió chiều sẽ làm lạnh đầu Lucasta nên anh cho cô đội chiếc mũ rộng vành và mặc áo khoác. Trông cô giống hệt cái nấm to nhất trong khu rừng.
- Em thấy chúng quen mắt không, đây là những cái nấm anh vẫn thường nấu cho em ăn. Em ngồi yên ở đây và nhổ chúng lên rồi cho vào giỏ nhé. – Samson trao chiếc giỏ nhỏ cho cô và dặn dò.
- Em hái mấy cái thì được ạ? – Lucasta hỏi.
- Em hái đầy chiếc giỏ này thì vừa đủ cho em ăn hai bữa đấy. – Anh vừa nói vừa nhổ một cây nấm lên rồi giũ đất làm mẫu cho cô thấy để bắt chước.
- Vì sao lại chỉ hái cho hai bữa ạ? – Cô tròn mắt nhìn anh.
- Ừ thì.. nếu em hái nhiều quá và để lâu quá thì nấm sẽ mất ngon.
- Vì sao để lâu quá thì nấm lại mất ngon ạ?
- Vì nó sẽ héo đi, không còn tươi nên sẽ không ngọt nữa, lại có mùi thum thủm và sẽ gây đau bụng.
- Vì sao nó có mùi thì lại gây đau bụng ạ?
- À, vì lúc đó nó đã bị những vi khuẩn có hại cho bụng của em tấn công.
Anh kiên nhẫn trả lời những câu hỏi liên tục của cô. Trẻ con đang tìm hiểu mọi thứ xung quanh đều sẽ như vậy, có khi cô chỉ hỏi về hạt đậu thôi mà cũng phải ra mấy chục câu hỏi.
Cô hỏi vì sao nó có màu này màu kia, hỏi nó dùng làm gì, sao không đem nó bỏ vào món này mà lại bỏ vào món kia rồi còn hỏi ăn để làm gì, đủ dinh dưỡng để làm gì.. toàn là những câu hỏi vì sao và gần như không có hồi kết cho đến khi anh lên tiếng cắt ngang và để cô lại một mình.
- Thôi nào, em hái nấm đi nhé, anh qua bên kia lấy ít củi.
Samson xoa lên chiếc mũ rộng vành rồi đi tới phía trước, nơi có những nhành củi khô rụng vương vãi trên đám cỏ rậm rạp.
Một tháng trôi qua và Lucasta vẫn không hề nhớ gì về chuyện trước đây. Cô mang ký ức từ ngày gặp anh và sống hồn nhiên vui vẻ nhưng anh luôn cảm thấy cô thật tội nghiệp vì cho dẫu quá khứ có đen tối hay buồn khổ thế nào thì con người vẫn luôn cần nó nhưng cô đây chỉ có mỗi tương lai, còn hiện tại này có khác nào tạm bợ dù rằng anh đã dốc hết sức để yêu thương và dạy dỗ cô.
Đôi tay nhỏ nhắn của Lucasta cẩn thận hái từng chiếc nấm và giũ đất thật sạch. Chiếc giỏ mà Samson dùng dây rừng bện cho cô chỉ bé bằng bốn bàn tay của anh nên chẳng mấy chốc mà nó đã đầy.
Cô thích thú định chạy đến chỗ anh để khoe thành quả thì bỗng nhìn thấy một con sói con đang lấp ló gần đấy, nó có bộ lông màu trắng giống như chiếc áo khoác mà cô đang mang trên người.
Vì con sói con trông rất đáng yêu và ngộ nghĩnh nên Lucasta lập tức bị nó thu hút. Cô đặt giỏ nấm trên tay xuống rồi rón rén tiến lại gần con sói con. Trong đầu cô chỉ đơn giản là muốn bắt nó về để chơi đùa giống như những con cú mèo của Maris.
- Xin chào. – Lucasta đưa bàn tay nhỏ nhắn lên vẫy chào con sói con và nở nụ cười thật tươi.
Thấy con sói cứ đứng im nhìn mình, Lucasta liền nhẹ nhàng tiến lại và cúi xuống. Thế nhưng khi tay cô còn chưa kịp chạm vào nó thì nó đã bỏ đi. Vì thấy nó quá dễ thương nên cô lập tức đuổi theo.
Lúc con sói đến gần cây cổ thụ già, nó dừng lại và sói mẹ lững thững đi ra. Hình dáng của sói mẹ lớn hơn cả Lucasta và ánh mắt của nó sắc lẹm nhìn chằm chằm vào cô bé loài người.
- Xin chào.
Cô bé lại tiếp tục cất tiếng mà không biết rằng nguy hiểm đang kề cận bên mình. Đôi chân nhỏ nhắn cứ thế bước về phía trước và miệng thì liên tục rủ rê hai con vật đến với mình. Bộ lông của chúng giống những chú gấu bông mà Samson cho cô và đó là thứ khiến cô thích thú.
Con sói mẹ hú lên một tiếng rồi nhún chân nhảy bổ về phía Lucasta. Vào giây phút móng vuôt sắc nhọn của nó suýt chạm vào gương mặt đáng yêu thì Samson đã kịp thời xuất hiện và hất nó bay ngược trở lại trước đôi mắt kinh hãi của cô.
Tiếng hú đau đớn của con sói vang lên đánh động cả khoảng rừng. Vốn dĩ Samson định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con sói mẹ nhưng vì thấy chú sói con đang ở gần đó nên anh cố gắng kiềm lại cơn giận của mình và trong khoảnh khắc anh hạ tay xuống thì sói mẹ và sói con đã cùng nhau bỏ chạy.
- Lucasta, không phải anh đã dặn em ngồi yên ở đó sao? Sao em không nghe lời anh vậy? Em có biết em vừa gặp nguy hiểm không?
Lucasta vẫn còn chưa hết kinh hoàng sau khi bị con sói vồ hụt thì cô đã phải nghe anh la mắng. Vẻ mặt của anh lúc này vô cùng đáng sợ, mắt anh long lên như có lửa, răng anh thì nghiến chặt và toàn thân anh đang run bần bật.
Sau một hồi kiềm nén, cô bật khóc lớn và không nói được điều gì. Cô không biết hai con vật đó lại hung dữ như vậy, mặt của chúng không giống anh lúc này.
- Lucasta.
- Em ghét anh.
Ngay khi Samson vừa vươn tay tới thì Lucasta lập tức quay đầu và bỏ chạy. Cô không quen với biểu hiện hung dữ này của anh.