Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 36: Khám Phá Thành Phố - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14
- Anh còn nhớ cách lái xe không Samson? Đường phố bây giờ không giống ba mươi năm trước đâu. Anh còn nhớ các biển báo giao thông không? – Maris vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
- Ba mươi năm sao? – Lucasta chồm lên ghế trước, ngạc nhiên hỏi.
- À. Ý của chị là, cách đây nhiều năm, đường phố trống trải, em có thể lái xe chạy suốt mấy ngàn ki lô mét mà không hề phải giảm tốc độ đột ngột.
Maris vừa nói xong thì Samson lập tức đạp thắng vì chiếc ô tô phía trước đột ngột rẽ ngang mà không báo trước.
Có ví dụ vừa xảy ra nên Lucasta cũng nhanh chóng quên đi cụm từ "ba mươi năm". Cô tiếp tục áp mặt vào cửa kính để nhìn dòng xe lưu thông phía bên kia làn đường.
Ba mươi năm trước, Samson rời khỏi khu rừng cùng Vincent và để tìm tung tích Maris, anh buộc lòng phải học cách lái xe như con người chứ không thể nào bay và nhảy được.
Ba mươi năm trước là khoảng thời gian mà những thợ săn ma cà rồng hoạt động sôi nổi nhất. Nếu Lucasta để ý câu nói của Maris thì hẳn cô sẽ ngạc nhiên vì Samson lái xe lúc một tuổi.
Theo lời anh nói với cô thì anh hơn cô mười một tuổi.
Đến trước cổng một nhà hàng sang trọng, Samson cho xe giảm tốc độ rồi từ từ quẹo vào. Nhà hàng này cũng là một trong những điểm ăn uống lâu năm nhất trong thành phố, trước đây, nó chỉ là một quán ăn nhỏ và ngày càng được mở rộng diện tích, thực đơn cũng phong phú hơn.
- Em chọn món đi Lucasta, chúng ta chỉ có năm phút để gọi món nên em hãy tập trung nhé. – Anh đưa menu cho cô và lên tiếng.
- Được ạ.
Cô gái nhanh chóng lật cuốn menu ra và gọi những món mà cô đã từng thấy trong sách, có những món rất lạ nhưng nhìn chúng bắt mắt nên cô cũng gọi luôn.
Cô nhân viên phục vụ tỏ ra rất ngạc nhiên vì chỉ có ba người nhưng lượng thức ăn được Lucasta gọi có thể làm no bụng cả năm, sau người.
Còn Samson thì cảm thấy bình thường vì anh biết sức ăn của em gái mình, nếu là món cô thích, cô sẽ ăn nhiều hơn bình thường gấp ba lần.
Chờ cô nhân viên phục vụ lui xuống, Samson liền với tay lấy chiếc khăn trắng trên bàn trải lên đùi của Lucasta và giải thích cho cô hiểu rằng làm như vậy để tránh thức ăn rơi rớt xuống sàn.
- Khi em cần lau miệng thì chỉ cần kéo một đầu khăn lên và chấm nhẹ vào miệng, em hiểu chứ?
- Em nhớ rồi ạ. Thật rắc rối nhỉ? – Lucasta nhăn mặt nhưng vẫn cười tươi.
Món ăn nhanh chóng được đưa lên để lấp đầy cái bụng rỗng của Lucasta. Maris và Samson chỉ thi thoảng mới cho một ít thức ăn vào miệng để nhai vì nếu không ăn gì thì cảm thấy cũng hơi kỳ quái.
Mọi người trong nhà hàng liên tục nhìn Samson vì anh là người duy nhất đeo kính mát trong khi dùng bữa.
Ăn uống xong, cả ba người tiếp tục di chuyển đến cửa hàng quần áo có chiếc đầm mà Lucasta thích. Khác với nhà hàng, khi đến đây thì cả Maris lẫn Samson đều nhiệt tình lựa chọn trang phục cho mình.
Maris luôn bị những chiếc váy có màu đỏ đậm thu hút, bộ sưu tập váy đầm của cô đa phần toàn là màu đỏ, chỉ có vài bộ là màu khác nhưng đều thuộc gam màu nóng.
- Anh ơi, em thích chiếc váy này nữa. – Lucasta reo lên sau mỗi lần cô chọn cho mình một chiếc váy và cho vào xe đẩy.
Từ nãy tới giờ, Samson để cho cô thoải mái chọn, lần này, vì đã lựa xong trang phục cho mình nên anh mới ngẩng lên xem và anh gần như bất động khi thấy chiếc váy mà cô đang cầm là một thiết kế vô cùng sexy, ngỡ như lúc cô mang vào sẽ khiến người khác thấy hầu như gần hết cơ thể của cô vậy.
- Bỏ xuống. Lucasta, em không mang được những trang phục như thế đâu. – Anh vừa nói vừa chạy sang phía cô và đem chiếc áo bỏ lại chỗ cũ.
- Sao em lại không mang được? Chị Maris cũng chọn mấy chiếc váy như thế mà. – Lucasta xụ mặt hỏi.
Cách đó không xa, Maris đang uốn éo trước gương để ngắm xem chiếc váy có hợp với cô hay không. Tuy tuổi đời đã ngang bằng một bà lão sống lâu năm nhưng thân hình chuẩn đến từng số đo và cực kỳ nóng bỏng của Maris khiến cho những cô gái gần đó không khỏi ganh tị.
Các quý ông cũng không thể rời mắt khỏi người phụ nữ này. Chỉ có mỗi Samson là thở dài và lắc đầu khi nhìn cô.
- Lucasta, Maris có eo thon, chân dài nhưng em thì không.
- Ý anh là em mập lắm sao? Anh đang chê em phải không? – Lucasta vùng vằng hờn dỗi.
- Anh không có chê em, anh chỉ nói để em biết thôi. Chính vì em mập nên nhìn rất đáng yêu, giống trái bóng vậy.
Đôi môi Lucasta mím chặt và mắt cô trừng lên, nhìn chằm chằm vào người anh trai của mình. Anh chê cô giống trái bóng thì cô có được phép chê anh giống cây củi hay không đây.
Rõ ràng là do anh nuôi cô thành ra thế này mà giờ anh còn chê bai cô. Có phải trong mắt anh thì cô gái có tên Eirlys kia mới xinh đẹp hay không?
- Em sẽ nhịn ăn để ốm và mặc chúng cho anh xem.
- Em làm sao vậy Lucasta? Còn có rất nhiều chiếc váy khác phù hợp với em mà. Đừng giận nữa, lát nữa anh sẽ dẫn em đi ăn kem.
- Em không ăn.
- Kem vị sô cô la, sữa, dâu..
- Anh là đồ xấu xa.
Lucasta ném chiếc mũ rộng vành vào Samson rồi đẩy xe đi thẳng đến chỗ Maris và cùng nữ ma cà rồng đi lựa giày, cô cũng không quên mách với Maris chuyện anh trai cô chê cô béo.
Maris phải dỗ dành cả đỗi thì cô mới nguôi ngoai cơn ấm ức nhưng vẫn nhất quyết không thèm trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Samson, cô muốn dùng sự im lặng của mình để trừng phạt anh.
Chuyện về bức tranh, cô vẫn luôn ghi nhớ, lúc đó, anh đã giữ tay cô lại và nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm.