Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 37: Cơn Mưa Đêm - 1

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14

Khi về đến căn hộ, Lucasta liền đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại. Thế nhưng, cô không ngủ mà đến ngồi cạnh ô cửa để ngắm nhìn thành phố từ trên cao.

Những ánh đèn nhiều màu kia gợi cho cô nhớ đến bầu trời sao lọt thỏm trong khuôn viên của tòa lâu đài.

Cô thấy ở thành phố này thật tiện lợi, chỉ cần bước chân ra đường là muốn gì cũng có, không khí lại nhộn nhịp, không buồn như trong rừng. Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã giận dỗi khiến bản thân không được ăn những vị kem mà Samson nói.

Trời càng lúc càng khuya, phía bên ngoài ban công, Maris ngồi vắt vẻo trên thành lan can và nhàn nhã thưởng thức ly m.á.u đỏ. Cô cảm thấy như Vincent đang đứng phía ngoài xa kia, nơi những ngọn đèn báo không nhấp nháy.

- Anh chưa ngủ à?

Cô lên tiếng hỏi khi thấy Harvey bước ra, trên tay anh cũng đang cầm một ly m.á.u đỏ.

Cơn gió đêm mang theo đủ thứ hương vị của thành phố ngàn sao phả vào gương mặt rầu rĩ được ngụy trang bằng lớp son phấn dày cộm và nụ cười của cô rồi lấy đi một giọt nước mắt, hòa tan nó giữa không trung.

- Lại nhớ quá khứ à? – Anh tựa lưng vào lan can và hỏi.

- Phải. Thật khó để quên. Tôi không biết ngôi sao nào trên bầu trời kia là anh ấy. – Cô ngửa mặt trông lên khoảng không gian đen kịt, thở dài.

- Chẳng có vì sao nào là anh ấy cả. Vincent vĩnh viễn tan biến rồi, giống như chưa từng tồn tại.

- Anh chẳng lãng mạn gì cả. Thật khô khốc. – Cô bĩu môi, nhún vai và nói.

- Cô chẳng thực tế gì cả, mơ mộng hão huyền.

Biết bản thân chẳng thể nói lại anh chàng này nên Maris chọn cách im lặng. Cô cũng hiểu nỗi lo trong lòng Harvey.

Samson thật có phúc khi có được người bạn là anh. Chỉ vì có tài trong việc che giấu thân phận mà anh phải gồng gánh cả tập đoàn Star với số nhân viên lên đến hàng ngàn người.

Cho dù là cần tiền để mua m.á.u thì cũng không cần phải làm nhiều đến như vậy. Cả anh và Samson đều muốn giúp đỡ mọi người, thành thử có bao nhiêu cực khổ cứ ôm hết vào thân.

Thế nhưng, nếu một ngày thân phận của họ bại lộ thì loài người sẽ lập tức trở mặt ngay và họ sẽ không khác gì những tên tội phạm bị truy nã, cần loại trừ ra khỏi thế giới.

- Cô đi đến đây thì những con cú phải làm sao? Chúng sẽ ăn gì khi mà cô đã khiến chúng trở thành một lũ vô dụng.

Maris bật cười và tiết lộ cho Harvey biết rằng cô đã dặn lũ cú sang lâu đài của Samson để ăn những trái cây đang chín mọng vì một mình Lucasta không thể nào ăn hết. Từ ngày có cô bé loài người đến với khu rừng thì anh chàng hàng xóm của cô cũng dễ tính ra hẳn.

- Ngủ ngon nhé Maris. Hãy buông bỏ quá khứ đi.

Chỉ trong nháy mắt, Harvey đã trở vào phòng. Maris mỉm cười gật đầu nhưng anh chẳng thể nhìn thấy.

Anh bảo cô buông tay quá khứ mà không biết rằng câu chúc ngủ ngon ấy của anh rất giống với Vincent. Vincent đã luôn chúc cô ngủ ngon vào những buổi tối và năm cô tròn hai mươi tuổi thì anh đã chúc cô ngủ ngon vào những buổi sáng khi mà mặt trời sắp mọc.

Những đám mây đen dần phủ kín thành phố nhưng không một ai phát hiện ra cho đến khi gió giật mạnh và tiếng sấm vang lên.

Mưa rơi mỗi lúc một nhiều, cả thành phố chìm trong thứ âm thanh dạt dào của màn đêm, lạnh lẽo, ướt đẫm. Cho dù là thành phố hoa lệ hay rừng sâu thăm thẳm thì mưa chưa bao giờ khiến tâm trạng của những kẻ mang trong tim những niềm tâm sự sâu kín trở nên háo hức hay vui vẻ cả, nó chỉ khiến họ buồn đau thêm mà thôi.

Lucasta giật mình tỉnh dậy vừa lúc tia chớp sáng lòa rạch ngang bầu trời. Tòa thân cô vã mồ hôi và hơi thở trở nên nặng nhọc.

Cơn ác mộng mà cô đã từng thấy cách đây nhiều năm về trước đột nhiên xuất hiện, mang đến cảm giác đau nhức toàn thân và cả trong trái tim.

- Anh ơi.. anh ơi.

Cô run rẩy rời khỏi giường rồi lần tìm đường sang phòng của Samson. Những lúc thế này, chỉ cần ở cạnh bên anh là cô sẽ không còn sợ hãi nữa. Cũng may anh không hề khóa cửa nên cô dễ dàng bước vào và đến nằm bên cạnh.

- Lucasta, sao em lại sang đây? – Samson giật mình thức giấc vì cảm nhận được vòng tay cô đang ôm chặt lấy anh.

- Em gặp ác mộng. Em thấy xe bị lật, có rất nhiều m.á.u và khói đen. Em thấy em bị thương và bây giờ em vẫn còn cảm giác rất đau.

Tay cô càng siết chặt lấy anh hơn và áp sát gương mặt bầu bĩnh vào người anh, cứ như cách đây mấy tiếng đồng hồ cô chưa giận hờn gì anh vậy.

Samson có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, anh đưa tay ôm lấy cô và vỗ về lên tấm lưng. Nếu anh đoán không lầm thì có lẽ não bộ của cô đang dần lấy lại những mảnh ký ức vụn vỡ của mười năm về trước.

Thế nhưng, cho đến ngày cô tự mình khôi phục hoàn toàn trí nhớ thì anh vẫn không thể nói cho cô biết sự thật về thân thế của cô được. Anh sợ cô sẽ lo lắng, hoang mang và mặc cảm khi nhận ra anh không phải là người thân của mình.

- Chắc lúc tối anh lái xe nhanh quá nên khiến em ám ảnh trong mơ thôi, không có chuyện gì đâu. Anh sẽ luôn bảo vệ em thật an toàn.

- Em xin lỗi anh. Có lẽ em không hợp với những chiếc váy đó. Em.. em vẫn muốn ăn kem. – Cô lí nhí nói vì quá xấu hổ.

- Được rồi, chúng ta sẽ đi ăn vào tối ngày mai. – Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô và nói.

- Em vẫn chưa được làm tóc.

- Aurora sẽ đưa em đi vào sáng ngày mai.

Cuộc đối thoại không đầu không cuối cứ thế tiếp tục rồi thưa dần, đến khi Samson không còn nghe Lucasta cất tiếng nữa thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra rồi dịch sang một bên.

Lucasta bây giờ đã là một thiếu nữ và cho dù anh đang mang thân phận anh trai của cô thì cũng không nên tiếp xúc quá thân mật trong lúc ngủ, cô đã không còn là cô gái nhỏ hay khóc nhè nữa rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.