Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 60: Làm Ruộng

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:37

Chương 60: Làm ruộng

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Tang Yên không biết những chuyện đó, cũng chẳng hiểu dụng tâm lương khổ của hắn, bèn nói: "Nhà vàng nhà bạc không bằng cái ổ ch.ó của mình. Tương tự, đôi khi ngủ trong nhà cao cửa rộng, đẹp đẽ khang trang mà xa lạ còn chẳng bằng ngủ trong ngôi nhà cũ nát mà thoải mái. “

Hạ Doanh cảm thấy lý thuyết nhà nát này rất hoang đường, nhưng vẫn hết cách với nàng, chỉ có thể thở dài, không phản bác nữa: "Nàng cứ cố ý đối nghịch với trẫm cho bằng được."

Câu nói mang đầy ý sủng ái.

Tang Yên nghe vậy thì mềm lòng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Hoàng thượng tới đây làm gì?"

Hạ Doanh liếc nàng, vẫn là chất giọng bất đắc dĩ xen lẫn sủng nịnh không thể che giấu: "Nàng nghĩ sao?"

Tang Yên đoán: "Hoàng thượng sợ Tuyên Nhiêu làm hại ta sao?"

Hạ Doanh bực bội đáp: "Cũng còn biết dùng đầu óc đấy."

Hắn vừa sợ Tuyên Nhiêu đố kị rồi gây thương tích, vừa sợ tà khí nơi này nhập vào người nàng.

Tóm lại là sợ.

Một chút cũng không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn

"Nàng tính tình thuần lương, trẫm sợ nàng bị người ta tính kế."

"Trẫm sống đến từng này tuổi, chưa từng vì ai mà lo như vậy."

"Ngay cả khi ra trận, trẫm cũng chưa từng lo lắng đề phòng bao giờ."

Mỗi câu hắn nói ra đều chứa đựng sự trân quý đặc biệt dành cho nàng.

Tang Yên chân thành cảm thán: "Hoàng thượng đối với ta thật tốt."

Hạ Doanh: ". . ."

Hiếm khi nghe nàng nói như vậy.

Cảm giác như tấm chân tình đầy ắp trong lòng hắn cuối cùng cũng được thấu hiểu và đón nhận.

Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt dịu dàng thậm chí còn mang theo chút thương cảm: "A Yên, nàng phải sống cho thật tốt, thật lâu. Trẫm sẽ không đối xử với bất kỳ ai khác như vậy nữa."

Hắn đã nhận định nàng.

Sau nàng, sẽ không còn ai khác.

Tang Yên nghe lời cam kết ấy, cảm giác không biết phải báo đáp thâm tình thế nào lại dâng lên.

Nàng nhớ đến lời của Tuyên Nhiêu . . . khi yêu, hãy cảm nhận tình yêu, ấy chính là tôn trọng.

Câu nói đó hình như cũng hợp với trường hợp này.

Hắn yêu nàng, vậy thì cứ để hắn yêu thôi.

Nàng sẽ thuận theo lòng mình, thuận theo tự nhiên.

"Đa tạ hoàng thượng."

Nàng nghiêm túc nói: "Xin người yên tâm. Ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Hạ Doanh khẽ gật đầu.

Hai người tản bộ dưới ánh trăng, cùng nhau trở về Thanh Ninh điện.

"Nàng về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Hoàng thượng cũng vậy. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Họ lưu luyến tạm biệt ngay cửa thiên điện.

Đã có vài phần giống như đôi tình nhân.

Tang Yên nghĩ đến từ tình nhân, trong lòng nóng lên, mặt lại đỏ bừng.

Trời ơi, nàng bao nhiêu tuổi rồi mà còn học người ta e thẹn như tiểu cô nương.

Thật là . . . cảm giác này vừa mới lạ vừa khiến người ta nghiện.

Tang Yên vỗ hai bên má đang nóng bừng, chạy vào điện, chui lại vào chăn.

"Meo meo. . . meo meo. . ."

Mèo nhỏ lập tức nhảy lên.

"Tuyết Đoàn!"

Nàng sợ hãi kêu lên.

Mèo nhỏ không nhảy lên n.g.ự.c nàng, mà nhảy lên trên bụng.

"Meo meo. . . meo meo. . ."

Nó duỗi một chân lông mềm mềm ra, chạm nhẹ lên cằm nàng, như đang nịnh nọt lấy lòng.

Tang Yên đẩy nó ra, nhẹ giọng rầy: "Ngủ ở đó. Không được động chạm lung tung. Không được đè lên n.g.ự.c ta. Bằng không thì đừng hòng leo lên giường của ta nữa!"

Bé mèo nhỏ meo hai tiếng, tỏ vẻ tủi thân, rồi thu móng lại, cúp đầu xuống.

Đêm đó cứ thế mà yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau.

Tang Yên vẫn bị l.i.ế.m mặt cộng thêm đè n.g.ự.c đ.á.n.h thức.

Con mèo này thật sự quá dính người.

Tang Yên đẩy nó xuống giường rồi đi rửa mặt.

Khi bước ra, thấy Thu Chi đang dọn phân cho nó, nàng liền nói: "Đáng lẽ nên để Hoàng thượng làm người dọn phân mới phải."

Ai đem tới thì người đó phải chịu trách nhiệm.

Tuy rằng người ôm mèo nhiều nhất vẫn là nàng.

Thu Chi cười: "Hoàng thượng ngày ngày xử lý chính sự, sao có thời gian làm chuyện đó?"

Tang Yên bĩu môi: "Ta thấy hắn cũng rảnh lắm mà. Không thì nửa đêm đi Lãnh cung làm gì?"

Nhắc tới Lãnh cung, nàng lại muốn đến chơi.

Nàng và Tuyên Nhiêu trò chuyện rất hợp ý.

Hôm qua nói chuyện khai khẩn làm ruộng, chi bằng hôm nay lên lịch luôn.

Thế nên, sau bữa sáng, nàng liền phân phó: "Thu Chi, ngươi bảo người chuẩn bị ít nông cụ, hạt giống rau, hạt giống hoa. Ta muốn đến Lãnh cung trồng trọt."

Tuyên Nhiêu cũng nghĩ giống hệt nàng.

Chưa đợi nàng chuẩn bị xong, đã cho hạ nhân tới mời.

"Tang chủ tử, nương nương nhà ta hỏi người . . . chuyện trồng trọt có còn tính không?"

Từ khi Tuyên Nhiêu khỏe lại, nhìn Vân Tiếu lúc nào cũng vui tươi.

Con người cũng y như tên gọi, líu lo như sơn ca, giọng lại ngọt, nghe là thấy vui.

"Đương nhiên là còn."

Tang Yên cười nói: "Ta đang cho người chuẩn bị đồ đây."

Vân Tiếu lại nói: "Nương nương nhà nô tì đã chuẩn bị xong hết rồi. Nói là hôm nay trời không nóng, chờ đến hoàng hôn, rất thích hợp xuống đất làm việc."

Tang Yên gật đầu: "Được. Ta biết rồi. Ngươi về trước đi. Ta sẽ qua trước hoàng hôn."

Giữa trưa nàng phải dùng bữa cùng Hoàng đế, nếu không thì đã sang Lãnh cung ăn ké rồi.

Đến bữa trưa.

Hạ Doanh biết nàng muốn đi Lãnh cung trồng trọt, trong lòng rất không đồng ý.

Nhưng hắn không thể trực tiếp can thiệp, chỉ có thể dội gáo nước lạnh: "Nàng bớt cùng nàng ta hồ đồ đi. Trồng trọt gì chứ . . . mấy việc cực nhọc đó, tay chân nhỏ nhắn như nàng sao làm nổi? Đừng để lúc ấy lại mệt đến hại thân."

Lại làm hắn đau lòng.

Hầy.

Trước kia nàng quá ngoan ngoãn, giống như con thỏ nhỏ hiền lành nhút nhát, giờ hơi hoạt bát hơn chút . . . lại biến thành thỏ hoang không chịu ở yên, suốt ngày chạy ra ngoài.

Thật sự khiến hắn lo muốn c.h.ế.t.

Tang Yên không biết nỗi lo của hắn, chỉ cảm thấy bị xem thường, giọng bất mãn: "Tại sao không làm được? Tuy ta tay chân nhỏ, nhưng sức đào đất vẫn có."

Huống hồ nàng vốn xuất thân nông thôn, khi còn bé cũng đã từng làm ruộng.

Chỉ là đào đất thôi mà, xam như rèn luyện thân thể.

Hạ Doanh vẫn không ủng hộ: "Ừ. Nàng làm được. Nhưng cần gì phải tự làm? Trong cung người đâu chẳng có, bảo bọn thị vệ làm cũng được."

Tang Yên cãi lại: "Tự tay làm mới có cơm ăn áo mặc. Nhìn người ta làm sao vui bằng tự mình làm được?"

Hạ Doanh: ". . ."

Trong lòng biết khuyên không nổi, hắn đành chịu thua: "Mệt rồi thì đừng đến khóc với trẫm."

Tang Yên khó hiểu: "Có khi nào ta khóc lóc với ngài đâu?"

Hạ Doanh bất lực: "Được rồi. Nàng không khóc. Nàng lợi hại."

Hắn không nhắc chuyện này nữa.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, khi biết nàng thật sự đến Lãnh cung, hắn vẫn lo lắng không yên, phái người đi theo dõi: "Làm một lúc thì cho nàng nghỉ. Coi chừng nàng mệt."

Bùi Mộ Dương đáp: "Vâng", rồi lập tức cho người truyền lời.

Nửa canh giờ sau.

Hạ Doanh đặt tấu chương xuống, vẫn không yên tâm, hỏi một câu: "Các nàng vẫn còn đang làm à?"

Bùi Mộ Dương nói: "Hoàng thượng, người được phái đi còn chưa trở lại."

Hạ Doanh nghe xong càng ngứa ngáy, ngồi không yên.

Hắn lại miễn cưỡng xem thêm chút tấu chương, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy: "Đi, đi xem thử."

Lãnh cung đang bận rộn náo nhiệt ngất trời.

Đất đã được xới xong.

Chia thành hai mảnh nhỏ.

Được một con đường lát đá cuội ngoằn ngoèo chia đôi.

Tang Yên đang chỉ huy người ta lát đá: "Ừm. Khối này cũng được. Dùng đi. Bên kia, nhớ nhé, phải lớn nhỏ xen lẫn cho đẹp mắt."

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Tuyên Nhiêu, cười tươi rạng rỡ như hoa nở: “Ngươi nghe ta nói này, chờ đến khi hoa nở, rau lớn, chúng ta có thể vừa đi hái rau vừa ngắm hoa, hai chân đi trên những viên đá cuội trải trên đường, sẽ có tác dụng như xoa bóp. Rất tốt cho cơ thể.”

Tuyên Nhiêu vừa nghe vừa sờ mấy viên đá bị nắng hun nóng, chợt nảy ra một ý tưởng: "Tang Yên, ngươi nói xem, những viên đá này được hun nóng lên, mùa đông dùng để sưởi tay có được không?"

Tang Yên nghe xong liền nhớ đến việc có thể dùng đá cuội làm lò sưởi. Ồ, còn có thể nướng thịt nữa.

Nàng từng xem trong video có một đại thúc nhặt rất nhiều đá cuội, rửa sạch, xếp thành một lớp, phết dầu lên, đặt những miếng thịt heo đã chuẩn bị sẵn lên đá để nướng, nghe tiếng xèo xèo, cực kỳ thơm ngon.

Thôi xong.

Không được nghĩ nữa.

Nàng bị thèm rồi.

"Tuyên Nhiêu, lát nữa chúng ta dùng đá cuội để nướng thịt ăn nhé?"

"Gì cơ?"

"Là thế này này. . ."

Nàng ghé sát lại, kề sát vào mặt Tuyên Nhiêu, hai mắt sáng lấp lánh, thao thao bất tuyệt bắt đầu giảng giải.

Hạ Doanh từ xa nhìn lại, có thể nói đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng vui đến vậy, lông mày ánh mắt đều tỏa sáng, vừa đẹp vừa có sức sống.

Hắn thấy nàng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.. Nhưng dần dần lại thấy không đúng lắm: Tại sao khi ở cạnh hắn, nàng không bao giờ vui được như vậy? Hình như nàng thích ở cạnh Tuyên Nhiêu hơn.

Chua.

Rất chua.

Không lẽ nàng thích nữ nhân sao?

Hạ Doanh lớn lên trong cung, cũng lờ mờ biết trong thâm cung cô quạnh, có vài nữ nhân sẽ sinh ra mấy sở thích kỳ quái. . .

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.