Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 62: Cẩu Lương
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38
Chương 62: Cẩu lương
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Người giúp sức rất nhiều.
Tang Yên phát hiện lượng thịt nàng ướp vẫn là quá ít, chia cho mọi người xong thì còn lại chẳng bao nhiêu.
Tuyên Nhiêu vẫn chưa ăn đủ.
Nàng ấy đã sớm gắp riêng một đĩa nhỏ cho mình, lúc này đặc biệt giữ của: "Đây là của ta. Vân Tiếu còn chưa được ăn. Chừng này không đủ cho hai chúng ta đâu."
Tang Yên: ". . ."
Thật ra nàng cũng không tính tranh với ai cả.
"Sớm biết vậy đã ướp nhiều hơn rồi."
Nàng thở dài, vốn định làm thử một lần, không ngờ lại được hoan nghênh đến thế.
Hạ Doanh nói: "Nàng muốn ăn thì bảo bọn hạ nhân đi ướp thêm. Dù gì phương pháp nướng cũng khá đơn giản, tiếp theo cứ để bọn họ làm đi. Nàng chỉ cần ngồi chờ bưng đến ăn là được."
Tang Yên đương nhiên có thể chờ.
Nhưng bụng nàng thì không chờ nổi.
Ục ục . . .
Nàng xấu hổ ôm bụng, ra vẻ đáng thương. "Ta đói. Không chờ nổi nữa."
Hạ Doanh bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức bảo người mang điểm tâm tới.
Trước khi điểm tâm đến, Vân Tiếu đã mang xà lách trở về.
Tuyên Nhiêu làm theo cách Tang Yên nói, dùng xà lách cuộn một miếng thịt, thêm hai tép tỏi, sau đó xoay người, nhét thẳng vào miệng Tang Yên.
Tang Yên ngơ ngác: "Không phải ngươi . . ."
Không phải vừa rồi còn giữ của sao?
"Để ngươi suốt ngày chỉ biết nghĩ cho người khác, không nghĩ cho bản thân à?"
Tuyên Nhiêu đưa tay chạm nhẹ vào trán nàng, như một tỷ tỷ hàng xóm hiền lành, trách yêu một câu.
Nàng ấy đâu phải người keo kiệt, cũng không phải là không muốn chia.
Chỉ là trước khi thưởng cho người khác, phải lo cho cái bụng mình trước đã.
May mà nàng ấy giữ lại một ít . . . nếu không đã bị Tang Yên chia sạch rồi.
"Haha . . . ta nghĩ cho người khác, còn ngươi nghĩ cho ta."
Tang Yên cười đắc ý, vui vẻ nhai thịt trong miệng.
Thịt nướng ăn cùng xà lách và tỏi ngon hơn nhiều.
Món ngon đúng là do đói mà ra.
"Cảm ơn ngươi, Tuyên Nhiêu."
Nàng trông như bé mèo nhỏ dính người, ôm lấy nàng ấy thật chặt.
Đầu nàng cũng học dáng mèo, gần như muốn chui hẳn vào n.g.ự.c nàng ấy.
Hạ Doanh nhìn hai người thân mật như thế, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giống như mình . . . rất dư thừa?
Hắn nhìn không thuận mắt, liền hắng giọng một tiếng, cố ý ho khan vài cái.
Tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của Tuyên Nhiêu.
Quan trọng là Tuyên Nhiêu còn hiểu lầm, Hoàng thượng cũng đang đói sao? Muốn nàng ấy làm cho ăn à?
Dù nàng ấy rất không vui khi phải cho hắn ăn, nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng đế, không thể đắc tội!
Tuyên Nhiêu dùng xà lách cuộn một miếng thịt nướng, đưa qua: "Hoàng thượng mời dùng."
Hạ Doanh nhìn thứ đưa đến, đúng là có chút thèm, dù gì bây giờ cũng muộn lắm rồi, hắn cũng biết đói, nhưng nghĩ đến Tang Yên còn đói hơn, hắn nói: "Đưa cho nàng ấy ăn đi."
Tuyên Nhiêu: ". . ."
Được thôi.
Hắn thương Tang Yên, nàng cũng thương Tang Yên, vậy thì hợp nhau rồi.
Nàng dứt khoát nhét miếng thịt vào miệng Tang Yên.
Nhưng Tang Yên đưa tay cản, nhận lấy, rồi lại nhét vào miệng Hạ Doanh.
Tuyên Nhiêu: !!!
Nếu nàng là người hiện đại, chắc nàng đã biết lúc này mình vừa bị nhét cho ăn cẩu lương.
Tự nhiên thấy thịt nướng trong tay không còn ngon nữa.
Hạ Doanh thì thấy ngon!
Cực kỳ ngon!
Miếng thịt này là thứ ngon nhất hắn từng ăn trong đời.
"Trẫm thật ra không đói."
"Ăn thử cho biết vị mới. Hoàng thượng có thấy dùng xà lách cuộn lại ăn ngon hơn trước không?"
"Ừ. Ăn như nào cũng ngon."
Nếu không có tỏi thì tốt hơn.
Hắn cực ghét mùi tỏi đầy miệng, thế là bảo Bùi Mộ Dương rót trà cho mình, súc miệng mấy lần liền.
Tang Yên bị hắn ảnh hưởng, cũng theo đó dùng trà súc miệng.
Tuyên Nhiêu nhìn hai người họ phu xướng phụ tùy [1], vốn định đút thêm cho Tang Yên miếng nữa, nhưng đổi ý, nhét vào miệng Vân Tiếu.
[1] có nghĩa là chồng nói, vợ nghe theo, chỉ sự hòa thuận, hòa hợp trong gia đình.
"Họ không cần, chúng ta tự ăn của chúng ta."
Hai nàng ấy ăn đến mức miệng bóng dầu.
"Tham kiến hoàng thượng!"
Tang Nhược Thủy bất ngờ xuất hiện.
Nàng ta hành lễ với Hạ Doanh, rồi nhìn sang Tang Yên: "Nghe nói tỷ tỷ đang nướng thịt, muội cũng đến xin chút thức ăn."
Tang Yên nhìn cái vỉ nướng trống trơn, lúng túng cười một tiếng: "Ngươi tới trễ rội, bọn ta đã ăn xong."
Đúng lúc đó, Tuyên Nhiêu nhét hai miếng thịt cuối cùng vào miệng mình.
Rõ ràng là không muốn chừa miếng nào cho Tang Nhược Thủy.
Tang Nhược Thủy nhìn thấy rõ, lập tức nhíu mày: "Tuyên thị, coi chừng nghẹn c.h.ế.t đấy."
Nàng ta biết Tang Yên thường xuyên ra vào lãnh cung, xem Tuyên Nhiêu như tỷ muội. Tuy nàng ta không mấy để tâm đến người tỷ tỷ này, nhưng tỷ tỷ ruột thịt mình lại tốt với một ngoại nhân như thế, khiến nàng ta bực bội không thôi.
Nàng ta thật sự rất muốn hỏi xem tỷ tỷ có còn nhớ mình là người Tang gia không?
Xem nàng ta c.h.ế.t rồi à?
Tang Nhược Thủy càng nghĩ, lửa giận trong lòng càng to.
Thấy Tuyên Nhiêu không hành lễ với mình, liền kiếm cớ gây chuyện: "Tuyên thị, hình như ngươi quên gì rồi chăng? Ở lâu trong lãnh cung, ngay cả quy củ cũng quên hết à?"
Tuyên Nhiêu biết Tang Nhược Thủy đang gây chuyện, nhưng cũng không biện giải, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Gặp qua Tang phi nương nương."
Tang Nhược Thủy thấy nàng ấy quỳ, lòng mới thoải mái hơn đôi chút.
Sau đó lại giả vờ như quên không bảo nàng ấy đứng lên, quay sang nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn ăn thịt nướng."
Giọng nũng nịu, tư thái vừa mềm mại vừa mị hoặc.
Hạ Doanh vì có Tang Yên nên vẫn luôn nể mặt nàng ta, liền nói: "Chút nữa thịt đã ướp sẽ được đưa tới. Sẽ nướng tiếp. Ngươi đợi một lát đi."
Tang Nhược Thủy nghe vậy, lập tức cười ngọt ngào: "Tạ hoàng thượng. Thần thiếp có lộc ăn rồi."
Nói rồi, nàng quay lại, mở hộp đồ ăn trong tay Hương Tú, lấy ra hai đĩa trái cây đã rửa sạch, cắt gọt: một đĩa là dưa lưới, một đĩa thì là dưa hấu.
"Lễ xưa có câu, bánh ít đi bánh quy lại. Thần thiếp nghĩ hoàng thượng ăn nhiều đồ dầu mỡ, ắt muốn ăn chút trái cây để dễ chịu dạ dày, cải thiện khẩu vị, nên mới đem theo một ít. Mong hoàng thượng nể mặt dùng thử đôi chút."
Nụ cười nàng ta dịu dàng, trông vô cùng chu đáo.
Hạ Doanh đành khen ngợi một câu: "Ngươi có lòng."
Rồi hắn lấy một miếng dưa hấu, đưa sang cho Tang Yên.
Tang Yên đang kéo Tuyên Nhiêu đứng lên.
Nhưng Tuyên Nhiêu không chịu, thấp giọng nói: "Tang phi nương nương còn chưa cho ta đứng."
Tang Yên buộc phải nhìn sang Tang Nhược Thủy, nhắc nhở: "Hoàng thượng còn ở đây. Muội chú ý chút đi."
Tang Nhược Thủy biết Hoàng đế luôn nghe theo Tang Yên, cũng không tiện gây khó dễ người khác trước mặt hắn, đành nén sự khó chịu, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ thứ lỗi. Ta vừa thấy tỷ với Hoàng thượng liền vui quá, quên hết mọi thứ. Tuyên thị, xin lỗi nhé, vừa rồi sơ suất với ngươi. Mau đứng lên đi."
Nàng ta nghĩ trong lòng, đợi sang chỗ khác sẽ bắt nàng ấy quỳ thật lâu.
Tuyên Nhiêu há có thể không biết ý tưởng của nàng ta?
Nhưng cũng chỉ có thể nói: "Tạ ơn Tang phi nương nương."
Nàng ấy đứng dậy, thấy chỗ ngồi bị Tang Nhược Thủy chiếm mất, chỉ đành im lặng lui sang một bên.
Nghĩ đến năm xưa, khi nàng ấy còn là Hoàng quý phi . . .
Thôi vậy.
Chuyện đã cũ không nên nhắc lại.
"Tuyên Nhiêu, ngồi đây. Cùng ăn đi."
Tang Yên gọi nàng ấy lại ăn trái cây.
Tuyên Nhiêu đang định uyển chuyển từ chối. . .
Tang Nhược Thủy lên tiếng: "Tỷ tỷ, trong Hoàng cung xem trọng nhất là quy củ. Loại thân phận như nàng ta, sao có thể ngồi cùng bàn?"
Tang Yên nhíu mày: "Ta với nàng ấy là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, nói gì thân phận với cấp bậc?"
Tang Nhược Thủy lần này không chịu nhường, để ý sắc mặt Hoàng đế, rồi nói nhỏ: "Tỷ tỷ nói vậy là sai rồi. Tỷ với nàng ấy ở riêng như thế nào, tất nhiên ta không dám xen vào. Nhưng trước mặt Hoàng thượng, tôn ti khác biệt, không được vượt lễ."
Nói rồi, nàng ta nhìn Hoàng đế, tìm kiếm sự ủng hộ: "Hoàng thượng, người nói xem?"
Hạ Doanh vốn không muốn Tang Yên thân thiết quá mức với Tuyên Nhiêu, liền gật đầu: "Tang phi nói đúng, tôn ti khác biệt, quả thật không thể trái quy củ."
Bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Tang Yên không ngờ hắn sẽ bênh Tang Nhược Thủy, vừa ghen lại vừa giận: "Nếu Hoàng thượng đã xem trọng quy củ đến thế, vậy thì ta vẫn nên thủ tiết cho phu quân đã khuất ở trang viên mới phải."
