Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 63: Tố Hề
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38
Chương 63: Tố Hề
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hạ Doanh nghẹn lời.
Về chuyện này, đúng là hắn xử lý không đúng quy củ.
Nhưng hắn là Hoàng đế, ai dám nói chuyện quy củ với hắn?
Chẳng qua là hắn thích nàng, không muốn chọc nàng không vui, nên mới thuận theo, sửa lại: "Quy củ là c.h.ế.t, người là sống. Bầu không khí đang náo nhiệt, Tang phi, ngươi đừng phá hỏng."
Tang Nhược Thủy: " . . . "
Tang Nhược Thủy bị trách mắng, trong lòng càng thêm khó chịu, càng thêm bất mãn với Tang Yên.
Vì một người ngoài mà làm nàng ta mất mặt như vậy!
Nhưng nàng ta chỉ có thể nén lại, nặn ra nụ cười: "Hoàng thượng nói phải, là thần thiếp quá cứng nhắc rồi rồi."
Khúc nhạc đệm nhỏ cứ thế trôi qua.
Cung nữ mang thịt đã ướp đến.
Buổi nướng thịt tiếp tục.
Tang Nhược Thủy cũng được ăn thịt nướng.
Nhưng ngon mấy cũng chẳng cứu nổi tâm trạng xấu của nàng.
Mãi đến khi Tang Nhược Thủy mang theo cả người ám đầy mùi khói lửa trở về Nguyệt Tang điện, sắc mặt lập tức đổi hẳn.
"C.h.ế.t tiệt! C.h.ế.t tiệt!"
Nàng ta vừa đập đồ, vừa tức tối nói: "Vì một người ngoài mà hạ nhục ta! Trong mắt nàng có còn ta, đứa muội muội này hay không? Đúng là đồ ngu! Chưa từng thấy ai mà tay chân hướng ra ngoài như vậy!"
Hương Tú đứng nhìn, lạnh nhạt, lười đáp lại.
Tang Nhược Thủy nổi giận một hồi, mệt đến đổ mồ hôi, ngồi xuống nghỉ, sau đó lại đi viết thư.
Nàng ta muốn để mẫu thân tiến cung dạy dỗ lại Tang Yên cho ra trò!
*
Hôm qua Tang Yên bận rộn tổ chức cả buổi nướng thịt, ngủ rất muộn.
Sáng hôm sau.
Mèo nhỏ tự giác không gọi nàng dậy.
Chờ đến khi nàng tự tỉnh, mặt trời đã lên cao.
Rửa mặt đơn giản xong, đang định ăn sáng thì Thu Chi nói:
"Tiểu thư, Tang phi nương nương cho người truyền lời. Phu nhân đến rồi, tiểu thư mau qua Nguyệt Tang điện một chuyến."
Mẫu thân của nguyên chủ đến?
Đang tốt đẹp tự dưng vào cung làm gì?
Đừng bảo lại có chuyện gì muốn nhờ nàng đấy nhé?
Tang Yên vừa nghĩ vậy, bữa sáng liền mất ngon.
Chỉ ăn qua loa vài miếng.
Nàng đi thẳng đến Nguyệt Tang điện.
Vừa vào, đã nghe tiếng khóc của mẫu thân nguyên chủ.
"Làm sao bây giờ đây?"
"Tẩu t.ử của con còn đang mang thai!"
"Đó là hương hỏa gốc rễ của nhà họ Tang ta!"
"Đợi phụ thân với huynh trưởng của con về, ta biết nói sao đây?"
"Trời ơi, ta sống sao cho nổi!"
Tiếng khóc loạn xạ, chẳng lọc được chút thông tin nào hữu ích.
Tang Yên nhíu mày bước vào, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tang mẫu Lâm thị đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bời. Vừa thấy con gái lớn liền nhào đến ôm nàng, khóc òa: "A Yên ơi, nương biết làm sao đây? Em dâu của con. . . em dâu của con mất tích rồi!"
Tang Yên: " . . . "
Mất tích?
Là kiểu mất tích nào?
Nàng vội hỏi: "Ý mẫu thân là gì? Nói rõ xem!"
Lâm thị khóc: "Là tối hôm kia. Em dâu con ăn cơm xong nói mệt, người có t.h.a.i đều như vậy, ta không nghĩ gì nhiều, cho nó về phòng nghỉ ngơi. Ai dè sáng hôm sau, trong phòng không còn ai. Nha hoàn trực đêm ngủ say quá, hỏi cái gì cũng bảo không biết. Nói chung là người không thấy đâu nữa."
Tang Yên nghe, một lúc thì nghĩ giống bỏ nhà đi, lúc lại thấy giống bị bắt cóc.
Nếu bị bắt cóc . . . vậy thì là ai?
Bắt một phụ nhân có t.h.a.i làm gì?
Trả thù hay báo oán?
Trong lúc nàng còn đang suy xét, lại nghe Lâm thị khóc nghẹn: "Em dâu con t.h.a.i còn chưa ổn định. Nếu xảy ra chuyện, biết làm sao đây?"
Chuyện cực kì nghiêm trọng và cấp bách.
Thời đại này còn lạc hậu, nữ t.ử m.a.n.g t.h.a.i gặp chuyện rất dễ xảy ra một xác hai mạng!
Tang Yên cũng sốt ruột: "Có báo quan chưa?"
Lâm thị vừa định nói thì mắt tối sầm, người chao đảo. May mà Tang Nhược Thủy đỡ kịp.
"Nương, đừng khóc nữa, ngồi xuống rồi nói."
Tang Nhược Thủy dìu Lâm thị ngồi lên ghế.
Lâm thị lau nước mắt, nghẹn ngào: "Báo quan rồi. Nhưng một ngày trôi qua rồi mà chẳng tra được gì."
Bà khóc nhiều đến choáng váng, tựa như sắp ngất.
Tang Yên vội trấn an: "Mẫu thân đừng vội. Vội quá lại loạn."
Hiển nhiên Lâm thị vào cung là muốn nhờ Hoàng đế giúp đỡ.
Chuyện này thật sự cấp thiết.
Tang Yên lập tức bảo Thu Chi đi mời Hoàng đế.
Khi Hạ Doanh đến, Lâm thị đã khóc đến ngất, đang nằm trên giường của Tang Nhược Thủy nghỉ ngơi.
Tang Nhược Thủy thấy Hoàng đế tới, cũng đi theo khóc sướt mướt, tỏ ra yếu đuối: "Hoàng thượng, van cầu người, xin người hãy cứu cứu tẩu t.ử của thần thiếp."
Hạ Doanh gật đầu, rồi nhìn Tang Yên hỏi: "Cụ thể thế nào?"
Hắn đã nghe Thu Chi báo chuyện em dâu của Tang Yên, Tố Hề mất tích.
Tang Yên biết mình nắm thông tin ít hơn Tang Nhược Thủy, nên để nàng ta kể lại: "Đừng khóc nữa, mau nói rõ cho Hoàng thượng."
Được nhắc nhở, Tang Nhược Thủy thu nước mắt, nói: "Tẩu t.ử là mất tích từ tối hôm trước. Giờ nàng đang m.a.n.g t.h.a.i năm tháng. Tẩu t.ử vốn tính tình lạnh nhạt, ít nói, bình thường rất ít ra ngoài, lại chưa từng đắc tội với ai. Ai mà ra tay với tẩu t.ử được? Nhị ca rất thương tỷ ấy. Lần này theo phụ thân đến U châu diệt châu chấu, còn viết thư dặn ta chăm sóc tẩu tử. Giờ tỷ ấy mất tích rồi . . ."
Nói đến đây lại òa khóc.
Tang Yên nhìn mà sốt ruột, hỏi ngay: "Bên nhà ngoại nàng ấy thì sao? Có khi nào nàng về nhà ngoại không?"
Tang Nhược Thủy ngẩng mặt đẫm lệ, ngơ ngác:
"Tỷ quên rồi sao? Tẩu t.ử không có nhà mẹ đẻ."
Tang Yên: " . . . "
Làm sao nàng biết chuyện nhà em dâu nguyên chủ được chứ?
Nguyên chủ thủ tiết xong, cả người u u mê mê, chỉ nhớ được đệ đệ cưới vợ, có em dâu, thế thôi.
"Sao lại không có nhà mẹ đẻ?"
Tang Yên nhạy bén cảm thấy vấn đề nằm ở thân thế của em dâu.
Tang Nhược Thủy giải thích: "Tẩu t.ử là người nhị ca mang về từ Mẫn châu bốn năm trước. Khi đó Mẫn châu đang thời kì chiến loạn, người nhà tỷ ấy đều qua đời, tỷ ấy sợ đến mất trí nhớ. Nhị ca thấy đáng thương nên đưa về."
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Tang Yên không có ký ức gì về tình tiết này, nên khi nghe Tố Hề bị mất trí nhớ thì chỉ cảm thấy câu chuyện đang phát triển theo hướng đầy m.á.u chó.
Nàng không nhịn được suy đoán: "Có khi nào nàng ấy khôi phục trí nhớ rồi không? Sau đó nhớ ra người thân? Lặng lẽ quay về?"
Tang Nhược Thủy lắc đầu phủ định: “Vậy thì cũng phải để lại thư chứ. Nhị ca thương nàng ấy đến thế, cha nương cũng chưa từng bạc đãi. Giờ nàng ấy còn đang mang thai, sao có thể chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi?”
Có khi nhị ca ngươi và nàng ấy có thâm thù đại hận?
Nhân lúc nàng ấy mất trí nhớ mà lừa về nhà?
Giờ nhị ca không ở nhà, nàng ấy chợt nhớ lại tất cả, nhớ cả chuyện nhị ca từng làm, liền bỏ trốn?
Tang Yên đè lại những suy nghĩ hỗn loạn đó, hỏi: “Khi ấy vì sao Tang Quyết lại xuất hiện ở Mẫn Châu?”
Tang Nhược Thủy nghe vậy thì cau mày hỏi lại: “Ngay cả chuyện này tỷ cũng quên rồi sao? Khi đó huynh ấy đi học bên ngoài, bái kiếm khách Đàm Vân Gián ở Mẫn châu làm sư phụ, theo ông luyện kiếm, đúng lúc gặp phải loạn chiến.”
Nghe thì chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng Tang Yên vẫn thấy có chỗ không đúng.
Sai ở đâu thì tạm thời không nghĩ ra.
Lúc này, Hạ Doanh nói: “Trước tiên ngươi vẽ chân dung của tẩu t.ử ngươi đi. Trẫm sẽ phái ám vệ bí mật tìm kiếm.”
“Vâng.”
Tang Nhược Thủy nhanh chóng vẽ ra dung mạo Tố Hề.
Tố Hề sinh ra thanh nhã như cúc, giữa mày có nốt chu sa, càng lộ ra vẻ cao lạnh không thể đến gần.
Vẽ lên giấy, giữa mi mắt ấy, trong nét cao lãnh lại thoáng lộ vẻ bi thương.
Tang Yên nhìn bức họa, thầm nghĩ: rốt cuộc Tố Hề đang che giấu bí mật gì?
