Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 64: Đoạt Thê

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38

Chương 64: Đoạt thê

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Tố Hề đang ngồi trên xe ngựa hướng về Mẫn châu.

Xe ngựa chạy rất chậm.

"Mã phu [1]" cũng cực kì nhàn nhã tự tại, thậm chí còn thổi sáo.

[1] Người điều khiển xe ngựa.

Tiếng sáo trong trẻo du dương, nhưng lại xa xăm như tiếng trời.

Chỉ là Tố Hề bây giờ không có tâm trạng nghe.

Nàng vén rèm xe, nhìn người đ.á.n.h xe: “Đàm hiệp sĩ, có thể nhanh hơn một chút không?”

Đàm Vân Gián nghe tiếng gọi, dừng thổi sáo, ngoái lại nhìn nàng ấy, nhưng ánh mắt lại rơi xuống bụng: “Ngươi đang mang thai, không thích hợp đi đường gấp.”

Tố Hề như chợt nhớ ra mình đang mang thai, sờ bụng, thất thần thì thầm: “Ngài nói xem. . .chàng ấy có để ý không?”

Đàm Vân Gián mỉm cười lắc đầu: “Không.”

Tố Hè nghi hoặc: “Vì sao Đàm hiệp sĩ lại chắc chắn như vậy?”

Ông ta ung dung giải thích nghi hoặc: "Trước khi đến đây, ta đã hỏi hắn, nếu như ngươi thất thân với người khác, còn m.a.n.g t.h.a.i sinh con, hắn có để ý không? Hắn nói, hắn yêu là bản thân ngươi, cho dù ngươi là người như thế nào."

"Là ta để ý."

Tố Hề rơi lệ: "Năm đó hắn chưa từng để ý xuất thân ca cơ của ta, còn là thiếp thất của người khác."

Đàm Vân Gián gật đầu, ánh mắt lộ ra tia tán thưởng: “Úc Bạc Xuyên là quân tử. Quân t.ử khoáng đạt, sao có thể bị trói buộc trong những lễ giáo tầm thường?”

“Nhưng đứa trẻ này. . .”

Tố Hề nhắm mắt, có hơi không đành lòng.

Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim bé nhỏ của đứa trẻ ấy.

Đàm Vân Gián nói: “Đứa trẻ vô tội.”

Tố Hề không đáp.

Nàng buông rèm, ngồi trở lại.

Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến về trước.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Mẫn châu càng lúc càng gần.

Tố Hề nôn nóng, không nhịn được thúc giục Đàm Vân Gián đi nhanh hơn.

Đàm Vân Gián cũng muốn sớm đưa người đến nơi, nên đêm xuống vẫn chạy xe.

Trăng sáng sao thưa.

Gió thổi qua rừng trúc xào xạc.

Một bóng đen chặn trước đầu xe ngựa.

“Huỵch!”

Đàm Vân Gián ghìm dây cương, đ.á.n.h giá người trước mặt: thiếu niên mặc bộ y phục đen, thân hình cao gầy mạnh mẽ, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, mơ hồ có sát khí.

“Các hạ là?”

Ông ta không nhận ra đối phương.

Từ khi nào trong chốn giang hồ có thiếu niên anh hào xuất chúng như này?

“Tại hạ Giang Khắc.”

Giang Khắc báo tên họ, sau đó nhìn vào trong xe ngựa, nói thẳng mục đích: “Ta đến đưa Nhị thiếu phu nhân Tang gia trở về.”

Đàm Vân Gián sớm đoán được ý đồ của hắn, chắp tay cười: “Thì ra là Giang thiếu hiệp. Nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới được gặp, thất kính thất kính.”

Giang Khắc chẳng có hứng thú xã giao, lạnh giọng: “Không cần nói nhiều. Hôm nay bất kể ông nói gì, ta cũng sẽ đưa người đi.”

Giọng hắn cứng rắn, không cho ai mặt mũi, dù hắn biết rõ đối phương là hiệp khách nổi danh thiên hạ.

“Vậy cũng cho ta nói vài câu đi.”

Đàm Vân Gián vẫn cười hòa nhã, rồi trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Giang Khắc, vân đạm phong khinh [2] nói: "Ngươi đã tìm được đến tận đây, hẳn là cũng có chút thế lực trong giang hồ, cũng nên biết ta làm điều này là vì Úc Bạc Xuyên. Tố Hề vốn là thê t.ử của Úc Bạc Xuyên. Tang Quyết giấu giếm đoạt thê của người khác, đó là việc bất nghĩa. Ngươi và ta đều là người giang hồ, nên hành hiệp trượng nghĩa mới phải."

[2] Vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ) trong tiếng Trung có nghĩa là "một cách bình thản", "không quan tâm", "lạnh nhạt" hoặc "nhẹ nhàng, thư thái". Nó được dùng để diễn tả trạng thái tâm lý, thái độ thờ ơ, không bận tâm trước sự việc hoặc một cách làm việc tùy tiện, không để tâm. 

"Ta không có hứng thú với chuyện ông bôn ba nghìn dặm để trả lại thê t.ử cho người khác. Ta chỉ biết nàng là Nhị thiếu phu nhân của Tang gia, mà ông thì đang cưỡng ép mang nàng đi."

Dứt lời , hắn rút kiếm, đ.â.m thẳng tới.

Hai người lập tức giao chiến.

Đàm Vân Gián đang độ sung sức, kinh nghiệm phong phú, hơi chiếm thế thượng phong.

Nhưng Giang Khắc là thiếu niên anh hào, thiên tư tuyệt đỉnh, vừa đ.á.n.h vừa học chiêu số của đối phương, lại biết phản chế.

Thế nên thế lực hai người ngang tài ngang sức, đ.á.n.h đến bất phân thắng bại.

“Bốp!”

“Keng!”

Hai bóng người xoay chuyển giữa rừng trúc, trường kiếm trên không trung va nhau tóe lửa, nơi kiếm khí quét qua, từng cây trúc đổ rạp.

Bụi đất tung lên.

Hai người mượn đà, điểm nhẹ mũi chân, vọt lên ngọn trúc trên cao.

Gió đêm thổi mạnh, vạt áo tung bay phần phật.

"Tố Hề từng là ca cơ trong phủ của Mẫn Châu Quân chủ là Thẩm Khai Thái, được Mẫn Châu quân chủ sủng ái, thưởng cho hầu hạ bên người. Úc Bạc Xuyên là mưu sĩ dưới trướng, tuổi trẻ tài cao, được trọng dụng nên cũng thường theo bầu bạn. Hai người họ vì vậy mà quen nhau, lâu ngày sinh tình nhưng cũng chỉ dừng lại trước lễ nghĩa. Không ngờ Mẫn Châu quân chủ nhìn ra tình thâm của hai người họ, đành đau lòng bỏ đi lòng yêu thích, thành toàn cho hai người."

Trong lúc giao chiến, Đàm Vân Gián kể về chuyện tình của hai người họ.

Ông muốn dùng tình yêu để lay động Giang Khắc.

Bởi chính ông cũng từng bị câu chuyện tình trắc trở ấy làm cho cảm động.

"Bốn năm trước, Hoàng đế phát binh đến Mẫn Châu. Quân chủ Mẫn Châu bại trận bỏ trốn. Tố Hề và Úc Bạc Xuyên một đường đi theo. Tiếc là hành tung của họ bị lộ ở Tùng Thành. Truy binh của Hoàng đế đuổi tới. Quân chủ Mẫn Châu ôm hận tự sát. Tố Hề cùng Úc Bác Xuyên nắm tay nhau tuẫn táng theo chủ, nhảy xuống Vô Quy Nhai. Mà người tiết lộ hành tung của họ, chính là Tang Quyết."

"Ta không có thời gian nghe ngươi kể chuyện! Tang Quyết là ai, cũng chẳng liên quan gì đến ta!"

Giang Khắc nghe tin mà chạy tới tìm người, chẳng qua cũng chỉ vì muốn làm Tang Yên vui.

Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Tang.

Chắc hẳn Tang Yên đang lo lắng cho sự an toàn cô em dâu này.

Nếu hắn có thể đưa nhị thiếu phu nhân nhà họ Tang trở về nguyên vẹn, có khi Tang Yên sẽ cảm động rồi đồng ý gả cho hắn.

Nghĩ vậy, hắn quát lớn: "Đàm Vân Gián, đó đã là chuyện quá khứ, ngươi đừng xen vào tình cảm của người khác nữa!"

Dứt lời liền vung kiếm tấn công.

Đàm Vân Gián giơ kiếm ngăn cản, lùi xa ra, tiếp tục nói: "Không phải ta muốn xen vào . . . mà là ta buộc phải xen vào. Bởi nghiệt duyên này, bắt đầu từ ta."

Giang Khắc không nghe, cứ đuổi theo Đàm Vân Gián mà chém.

Đàm Vân Gián không đối đầu, chỉ chạy vòng quanh né tránh.

Khinh công của ông quả thật cao cường!

Giang Khắc tức đến mắng c.h.ử.i người: "Ông co đầu rút cổ cái gì? Có thôi đi được không?"

Đàm Vân Gián cười nói: "Sắp xong rồi. Giang thiếu hiệp, đừng nóng. Chuyện sắp kể xong rồi."

Giang Khắc: "..."

Hắn thật sự không muốn nghe một chút nào!

Nhưng Đàm Vân Gián lại càng nói hăng: "Tang Quyết là người kiên nghị, biết tiến biết lùi. Năm xưa muốn bái ta làm sư phụ, đã tự nguyện làm nô bộc. Ta từng chịu ân của Quân chủ Mẫn Châu, nên đồng ý bảo hộ ông ấy ba năm. Nhưng ta vốn không thích bị trói buộc, liền giao việc ấy cho Tang Quyết. Không ngờ hắn học thành tài, thật sự đến bên cạnh Quân chủ Mẫn Châu bảo vệ, nhưng lại phản bội ông ấy vào thời khắc quan trọng nhất."

Giang Khắc bị ép nghe đến đây thì cũng lên tiếng: "Có phải ngươi muốn nói, thời điểm Tang Quyết bảo vệ Quân chủ Mẫn châu thì cũng thích Tố Hề, còn muốn chiếm được nàng nên đã phản bội ông ta?"

Đàm Vân Gián lắc đầu: "Không. Tang Quyết là thần dân của nước Hạ, tất nhiên không thể trung thành với Quân chủ Mẫn Châu. Đó là vấn đề lập trường chính trị, ta có thể hiểu. Nhưng hắn không nên cứu Tố Hề rồi nhân lúc nàng mất trí nhớ mà giấu đi rồi cưới làm thê tử. Người này xảo trá ích kỷ, đoạt tình ngang ngược, dựa vào quyền thế mà che giấu chiếm đoạt, thực sự không xứng làm phu quân."

Giang Khắc: ". . ."

Nghe thôi cũng bắt đầu sôi m.á.u rồi.

"Thế nên ngươi muốn đưa nàng về cho Úc Bạc Xuyên?"

"Đúng."

Đàm Vân Gián nghiêm túc gật đầu, nói tiếp: "Sau khi Úc Bạc Xuyên và Tố Hề nhảy xuống vực thì rơi vào dòng nước xoáy dưới sông, Úc Bạc Xuyên may mắn còn sống nhưng bị gãy chân. Bốn năm qua, hắn kéo theo đôi chân tàn, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tố Hề. Một tháng trước, hắn đi đến Kinh thành thì may mắn trông thấy nàng ấy, nhưng e ngại quyền thế của Tang gia, không dám gặp lại thê t.ử của mình, chỉ đành buồn bực trở về Mẫn châu. Nay hắn tương tư ăn mòn, bệnh tật triền miên, sợ là không sống được bao lâu nữa."

Quả thật rất đáng thương.

Ông sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Giang Khắc nghe hết câu chuyện, cuối cùng cũng d.a.o động: "Thật chứ? Úc Bác Xuyên thật sự sắp c.h.ế.t rồi sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.