Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 65: Trượng Nghĩa
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38
Chương 65: Trượng nghĩa
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Đàm Vân Gián gật đầu: "Ta không lừa ngươi. Thân thể hắn vốn không tốt, lại chịu ức h.i.ế.p bởi Tang Quyết, cộng thêm nỗi nhớ nhung Tố Hề, vừa trở về Mẫn Châu liền ngã bệnh không dậy nổi."
"Chỉ mong Giang công t.ử rủ lòng thương xót."
Lúc này, Tố Hề bước xuống khỏi xe ngựa.
Nàng ấy sắc mặt lạnh lẽo thê lương, cầm cây trâm dí vào cổ mình, vì dùng sức nên đã rướm máu.
"Ta phải đến Mẫn Châu. Nếu Giang công t.ử muốn mang ta về, vậy thì ngươi đưa t.h.i t.h.ể ta về đi."
Lời uy h.i.ế.p của nàng vô cùng mạnh mẽ.
Giang Khắc không muốn làm nàng ấy bị thương, đành khuyên: "Tang Quyết có thể có chỗ sai, nhưng bao năm qua chắc hẳn hắn đã đối xử với ngươi rất tốt. Ta cũng có nghe qua vài lời đồn . . . hắn vì cưới ngươi mà chịu áp lực rất lớn từ phụ mẫu."
"Vậy thì sao?"
Tố Hề lạnh mặt: "Hắn đối tốt với ta thì phải ta tha thứ cho những điều hắn đã làm ư? Quân chủ Mẫn Châu là ân nhân của ta, nay đã vì hắn mà c.h.ế.t thảm. Úc lang là phu quân của ta, cũng bởi vì hắn mà tàn tật cả đời. Ta và phu quân ân ái tình thâm, cũng vì hắn mà đã vỡ tan tành. Hắn hại ta, lừa ta, hắn. . . là kẻ thù của ta!"
Vài chữ sau cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý.
"Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn."
Nỗi hận khiến nàng ấy chỉ có thể dùng đau đớn để chống đỡ.
Thế nên nàng ấn mạnh, cây trâm cắm sâu hơn, m.á.u từ cổ quanh co chảy xuống, đỏ đến rợn người.
Giang Khắc thấy vậy đành nhượng bộ: "Hoàng đế phát binh đến Mẫn Châu, Quân chủ Mẫn Châu vốn là người phải c.h.ế.t, dù không có Tang Quyết cũng không sống được bao lâu. Ngươi không thể đổ hết lên đầu hắn."
"Nhưng hắn là nguyên nhân trực tiếp khiến Quân chủ c.h.ế.t."
Tố Hề gào lên, tuyệt vọng: "Ngươi biết ta trải qua những ngày gì sau khi nhớ lại không? Nước sôi lửa bỏng, sống không bằng c.h.ế.t! Quân chủ đối với ta ân trọng như núi, phu quân đối với ta tình thâm nghĩa nặng . . . hai người ấy, ta không cách nào báo đáp, chỉ còn cái mạng hèn này."
Nàng nhắm mắt, rõ ràng đã quyết tuyệt.
"Dừng tay!"
Đàm Vân Gián lao đến ngăn cản: "Đừng kích động! Úc Bác Xuyên còn đang đợi ngươi ở Mẫn Châu."
Giang Khắc cũng bị nàng ấy dọa sợ, không dám ép buộc nữa, chỉ có thể nói: "Tình cảm của ba người các ngươi, ta không xen vào nữa. Hôm nay để các ngươi rời đi cũng được, nhưng chuyện này, ta nhất định phải báo lại cho Tang gia."
Đó là kết cục tốt nhất rồi.
Đàm Vân Gián ôm quyền cảm tạ: "Tạ ơn nghĩa cử [1] của Giang thiếu hiệp."
[1] Hành động trượng nghĩa.
"Đàm hiệp sĩ quá khen."
Giang Khắc nửa châm biếm, nửa cảm khái: "Ngươi trừng ác dương thiện, vượt ngàn dặm trả thê, mới là nghĩa cử. Ta không nhận nổi."
Hắn ôm quyền đáp lại, thu kiếm lên ngựa, phóng đi.
*
Hoàng cung.
Lại là một ngày không có tin tức.
Tang Yên bước vào Nguyệt Tang điện, nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của Lâm thị, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Lâm thị mấy ngày nay liên tục vào cung, vốn ôm hy vọng, nhưng hết lần này đến lần khác thất vọng. Lúc này, thấy Tang Yên lắc đầu, bà đã hoàn toàn tê dại.
"Đều là số mệnh cả."
Lâm thị lau nước mắt, giọng khàn đặc: "Khi xưa ta xem bát tự cho hai đứa nó, toàn là trắc trở, hiểm nguy liên miên. Nay xem ra . . . quả là một lời thành sấm rồi!"
Tang Yên nghe vậy, liền an ủi: "Mẫu thân cũng nói là nguy hiểm liên tiếp, vậy hẳn sẽ gặp dữ hóa lành thôi."
Lâm thị gật đầu: "Hy vọng là thế."
Tang Yên lại nói: "Hoàng thượng đã phái người cưỡi khoái mã thông báo cho Tang Quyết, chắc hẳn hôm nay đệ ấy sẽ nhận được tin."
Nghe con trai sắp trở về, Lâm thị vừa mừng vừa tủi: "Ta thẹn với nó quá! Sớm biết có ngày hôm nay, ta đã không để nó đi cùng phụ thân con. Chỉ là nó hiếu thuận, nói diệt châu chấu vất vả, muốn đi giúp đỡ. Kết quả, kết quả thì . . ."
Bà lại òa lên khóc.
Tang Nhược Thủy bước đến khuyên: "Nhị ca sẽ không trách nương đâu. Nương cũng nói rồi, huynh ấy hiếu thuận nhất mà."
Mấy hôm nay, vì chuyện Tố Hề mất tích, chuyện của nàng ta cũng bị trì hoãn theo.
Hiện tại, cũng đến lúc nhắc đến.
"Tỷ tỷ thản nhiên thật đấy."
"Dù là nhị ca hay ta, trong mắt tỷ cũng đều không quan trọng."
"Đúng rồi, trong mắt tỷ chỉ có người kia trong lãnh cung, coi người ngoài như thân tỷ muội!"
Tang Nhược Thủy âm dương quái khí, quay qua nói với Lâm thị: "Nương, người sinh được một nữ nhi tốt đấy!"
Lâm thị nghe mà ngẩn ra: "Con nói vậy là có gì?"
Tang Nhược Thủy đẩy nhẹ tay bà, nhìn sang Tang Yên: "Nương muốn biết gì thì hỏi tỷ ấy đi!"
Lâm thị liền quay sang hỏi: "A Yên, hai tỷ muội con sao vậy? Lại giận dỗi chuyện gì? Nhược Thủy nói thế là sao?"
Tang Yên không ngờ Tang Nhược Thủy lại lôi chuyện của Tuyên Nhiêu ra giữa lúc này.
Đúng là hết nói nổi. Tình hình căng thẳng thế mà nàng ta còn rảnh đi gây chuyện, chẳng có chút đầu óc đại cục nào.
"Chẳng phải ngươi cũng là nữ nhi tốt của mẫu thân sao?"
Tang Yên không nể nang, mỉa lại: "Mẫu thân vì chuyện của Tố Hề mà lòng nóng như lửa đốt, vậy mà ngươi còn rảnh bới móc chuyện nhỏ nhặt. Ngươi muốn làm mẫu thân tức c.h.ế.t à?"
Tang Nhược Thủy bị phản bác, phút chốc không nói lại được.
Hình như nàng ta hơi thất thố, quên mất mẫu thân đang mệt mỏi, cũng quên cả cục diện trước mắt.
"Ta, ta không có. . ."
"Ngươi không có gì?"
Lần đầu tiên, Tang Yên nói thẳng sự bất mãn của nàng: "Ngươi không nhỏ nhen, không ích kỷ? Ngươi không suốt ngày tính toán bè lũ xu nịnh, chỉ nghĩ làm thế nào để mua đoạt lợi riêng? Tang Nhược Thủy, tự bản thân ngươi chọn cách sống thật đáng buồn! Nếu là ta, có chút tài năng cầm kỳ, ta đã dụng tâm luyện đàn, sáng tác danh khúc để lưu danh muôn đời."
Như Quảng Lăng Tản của Kê Khang, hay Cao Sơn Lưu Thủy của Bá Nha, đều là truyền kỳ.
Khi còn ở hiện đại, nàng cảm thấy tiếc nuối khi tinh anh các ngành nghề đều là nam tử.
Nếu như nữ nhân thời cổ đại có thể thức tỉnh, tự mình tỏa sáng, thì hậu thế sẽ có biết bao nhiều là trân bảo được lưu lại?
Tang Nhược Thủy bị chê trách, tất nhiên cảm thấy bất mãn, lập tức phản bác: "Thế còn tỷ? Ta cũng có thấy tỷ làm được gì đâu. Còn dám đứng đó không biết xấu hổ dạy đời t a?"
Tang Yên: ". . ."
Đúng thế!
Hình như nàng cũng chẳng làm được gì, chỉ toàn làm cá mặn.
Có lẽ nàng nên mượn sự sủng ái của Hoàng đế để làm gì đó cho nữ t.ử ở thế giới này.
Nhưng nàng nên làm gì đây?
"Nhược Thủy, sao con lại nói chuyện với tỷ tỷ con như vậy?"
Mấy hôm nay Lâm thị gặp Tang Yên nhiều, thấy nàng ở cạnh Hoàng đế lâu ngày, từng cử chỉ đều toát ra khí chất uy nghi quý phái khiến bà có phần sợ hãi.
Nữ nhi trước mắt bà, không chỉ là nữ nhi, mà còn là người được Hoàng đế hết mực sủng ái!
Vì vậy, bà nói gì làm gì đều vô thức dè dặt cẩn thận.
Không ngờ tiểu nữ nhi của mình lại dám nói năng hồ đồ như thế!
Thấy mẫu thân bảo vệ Tang Yên, Tang Nhược Thủy càng tủi thân: "Mẫu thân, tỷ ấy còn là tỷ tỷ của con sao? Rõ ràng được Hoàng thượng ưu ái, vậy mà chẳng giúp con được chút nào, tự mình độc chiếm Hoàng đế còn chưa đủ, còn nhiều lần giúp người ngoài. Nào là Lệ phi, Tuyên thị, ai cũng có thể bắt nạt trên đầu con!"
Lời nàng ta phóng đại đến đáng sợ.
Rõ ràng ở trong cung chỉ có nàng ta mới là người có địa vị cao, là sự tồn tại không ai dám trêu chọc
"Ngươi cứ nói cho sướng miệng đi!"
Tang Yên không muốn phí lời, quay người bước ra ngoài.
Tang Nhược Thủy thấy vậy càng tức, càng tủi, giậm chân: "Mẫu thân, người xem đi! Tỷ ấy đối xử với con như thế đấy! Hoàn toàn không xem con ra gì!"
"Im miệng!"
Tang Yên quay đầu quát: "Nếu ta không xem ngươi ra gì, hôm đó khi ngươi khích bác để Hoàng đế tra án, ta đã ngăn ngươi lại. Như vậy, những người trong lãnh cung đã không phải c.h.ế.t oan. Tang Nhược Thủy, mỗi tối trước khi ngủ ngươi không thấy sợ sao? Máu của các nàng ấy . . . chảy nhiều đến thế. Ngón tay bị tra tấn, sâu đến thấy xương . . ."
"Đừng nói nữa!"
Tang Nhược Thủy lắc đầu, không muốn nhớ đến những hình ảnh kia.
Tang Yên cũng chẳng muốn nói thêm, chỉ nêu rõ thái độ: "Dù ta và Hoàng đế ra sao, các ngươi đừng hòng dựa vào ta để tranh quyền đoạt lợi, chơi trò quyền thuật. Không thì các người sẽ hiểu . . . thế nào là đại công vô tư, hoàng t.ử phạm pháp tội như dân thường!"
