Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 66: Ghen

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38

Chương 66: Ghen

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Khí thế của nàng rất mạnh.

Mẫu thân và Tang Nhược Thủy nhất thời không dám nói gì thêm.

"Tự thu xếp cho ổn thỏa đi."

Tang Yên nói xong liền bước ra khỏi Nguyệt Tang điện.

Ngoài điện.

Tiểu Quý T.ử đang lặng lẽ chờ.

Thấy nàng ra, y lập tức chạy đến, tươi cười: "Tang chủ tử, Tuyên nương nương mời người ghé qua một chuyến."

Tang Yên gật đầu, ngồi lên kiệu để đến lãnh cung.

Trong Lãnh cung.

Sau khi tu sửa, nơi này trông sáng sủa hơn rất nhiều.

Vân Tiếu còn đem vô số hoa cỏ từ Ngự hoa viên về, trồng trong chậu rồi xếp thành hàng dài trước cửa điện.

Gió thổi qua.

Cành hoa run rẩy, hương thơm thoảng bay, đẹp đến động lòng.

"Thỉnh an Tang chủ tử!"

Vân Tiếu nở nụ cười rạng rỡ, tiến lên hành lễ.

Tang Yên khoát tay cười một tiếng: "Không cần đa lễ, ngươi cứ làm việc đi."

Rồi nàng bước vào điện.

Trong điện.

Tuyên Nhiêu đang đọc sách trước bàn, nghe thấy tiếng động liền quay đầu sang nhìn, cười vẫy tay: "A Yên, mau đến đây, mau đến đây!"

Thấy nàng ấy tươi cười rạng rỡ, tâm trạng Tang Yên vốn nặng nề vì chuyện nhà họ Tang lập tức tốt hơn nhiều.

Nơi này thanh tĩnh khiến người ta an tâm, làm sao có thể không muốn đến chứ?

“Có chuyện gì mà kích động thế?”

Nàng khẽ cười hỏi một câu.

Tuyên Nhiêu đáp: “Mấy hôm nay ta đang nghiên cứu chuyện xem bói. Đến đây, đến đây, xem xem nào. . .”

Cái gọi là bói toán chính là dùng ba đồng tiền để xin quẻ.

Tuyên Nhiêu tung một lần, ghi lại một lần, tổng cộng ghi sáu lần, sau đó liền lật sách tra.

Đây là học đâu dùng đó sao?

Tang Yên mỉm cười nhìn nàng ấy bận rộn, còn phối hợp hỏi: “Quẻ này thế nào?”

Tuyên Nhiêu vẫn đang lật sách. Lời trong sách tối nghĩa, nàng ấy đọc mà nhức hết cả đầu: “Đợi chút, ngươi đừng hối ta.”

Tang Yên đợi đến hết một tuần trà.

Tuyên Nhiêu cuối cùng cũng nghiên cứu xong.

Nàng ấy nhìn Tang Yên, bóp cằm, gật gù đắc ý, bày ra dáng vẻ cao thâm: “Quẻ này, chậc chậc, cát hung đều có!”

Tang Yên cố nhịn cười, hỏi tiếp: “Cát hung đều có là sao? Mau nói rõ xem nào.”

Tuyên Nhiêu: “. . . Chờ ta thêm chút nữa.”

Nàng ấy lại đi lật sách.

Lần này nhanh hơn một chút, chỉ để Tang Yên đợi nửa tuần trà.

“Tóm lại là. . . có tin tốt sắp đến.”

Tuyên Nhiêu gấp sách lại, nụ cười dịu dàng mang theo sức mạnh chữa lành: “Cho nên, ngươi đừng lo lắng lung tung nữa.”

Tang Yên biết nàng dựng lên cả một màn xem bói này chỉ để an ủi mình. Nàng cảm động, mỉm cười gật đầu: “Ta vẫn ổn. Cũng chẳng lo gì. Ta đã cố hết sức rồi. Hoàng thượng cũng đang dốc hết lực lượng quốc gia để tìm người. Hết lòng mà làm, còn lại tùy trời quyết, không oán trách.”

“Đúng lý rồi.”

Tuyên Nhiêu gật đầu cười theo, rồi lấy chính mình làm ví dụ: "Ngươi nhìn ta xem, phụ thân thì t.ử trận nơi sa trường, ấu đệ thì bị kế mẫu hành hạ, ta là trưởng nữ lại bị nhốt trong lãnh cung, chẳng giúp được gì. Nếu ta cứ sầu não tự trách, sợ là đã mệt mỏi đến c.h.ế.t. Bây giờ ta không suy nghĩ nhiều nữa, nó khố thì cứ khổ đi, sau này mới có thể thành tài. Phong thủy luân chuyển, không phải ta đã tốt hơn trước rồi sao?"

Nàng lấy suy nghĩ lạc quan rộng rãi, vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Không lo ăn mặc, có tri kỷ bầu bạn, quá tuyệt vời.

Tang Yên nghe nàng ấy nhắc tới chuyện tropng nhà, cũng hiểu nàng ấy vẫn có phần nhớ nhung, liền nói: “Chờ mọi chuyện nơi đây xong, ta sẽ xin Hoàng thượng cho ngươi rời cung.”

Tuyên Nhiêu nghe xong, tuy cảm động nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối: “Đừng vì ta mà giận dỗi Hoàng thượng. Chuyện ra cung hay không, ta đã sớm không còn chấp niệm nữa rồi. Giờ có ngươi ở đây, ta ngược lại không muốn ra ngoài nữa.”

Tang Yên nghe vậy, lập tức đồng cảm sâu sắc: “Đúng. Ta cũng không muốn ngươi rời đi. Hoàng cung này không có ngươi, ngày tháng của ta sẽ buồn c.h.ế.t mất.”

Hai người đứng đối diện nhìn nhau cười, đang trò chuyện vui vẻ thì. . .

Tiểu Quý T.ử hấp tấp chạy vào: “Tang chủ tử, Tang chủ tử, Hoàng thượng cho mời người.”

Hoàng đế một ngày có thể mời nàng vô số lần.

Tang Yên vẫn bình tĩnh ngồi, hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu Quý T.ử nói: “Hình như là chuyện của Tang gia? Nô tài thấy có người từ ngoài cung đến.”

Tang Yên vừa nghe, kinh ngạc quay sang nhìn Tuyên Nhiêu: “Quả nhiên bị ngươi nói trúng rồi, tin tốt đến cửa sao?”

Tuyên Nhiêu: “. . .”

Chẳng lẽ mình là thiên tài ư?

Học một lần, làm một lần là trúng?

Tang Yên không nói nhiều, lập tức đứng dậy, chào Tuyên Nhiêu rồi vội vàng quay về.

Đến điện phụ của Nguyệt Tang điện,

Hoàng đế đang ngồi đợi, uống trà, ung dung chờ nàng về.

Tang Yên hỏi ngay: “Hoàng thượng, có tin của Tố Hề rồi ạ?”

“Ừ.”

“Nàng ấy ở đâu?”

“Có người đưa tin, nói kiếm khách Đàm Vân Gián đã mang theo em dâu nàng rời đi.”

“Đàm Vân Gián?”

Tang Yên cảm thấy cái tên này quen quen. Nghĩ một lát, nàng giật mình: “Đó chẳng phải là sư phụ của Tang Quyết mà Tang Nhược Thủy nói đến sao?”

Lẽ nào là vở kịch đồ đệ yêu sư nương?

Kịch bản này thật đúng là vừa m.á.u ch.ó vừa kích thích?

Hạ Doanh lúc này gật đầu: “Ừ. Đúng vậy.”

Tang Yên khó hiểu, truy hỏi: “Rồi sao nữa? Ba người họ quan hệ thế nào?”

Hạ Doanh thấy nàng hứng thú, cố ý gây tò mò: “Sao nàng biết là ba người, mà không phải bốn?”

Tang Yên chắc chắn Tố Hè an toàn nên ngọn lửa hóng hớt lập tức bùng cháy.

“Bốn người? Chuyện này là sao?”

Nàng ngồi đối diện hắn, cách một cái bàn, không nhịn được đập tay xuống bàn thúc giục: “Ngài lề mề cái gì thế? Mau nói đi.”

Hạ Doanh thấy nàng sốt ruột càng chậm rãi: “Trước khi nói, nàng trả lời ta một câu trước đã.”

Tang Yên cau mày: “Câu gì?”

Hạ Doanh nghiêm mặt: “Nàng và Giang Khắc là quan hệ gì?”

Tang Yên: “. . .”

Giang Khắc?

Em chồng của nguyên chủ?

Hắn không nhắc thì nàng cũng sắp quên mất nhân vật này rồi.

“Ngài nhắc đến hắn làm gì?”

Tang Yên nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như mình vừa bỏ lỡ thông tin quan trọng.

Hạ Doanh lại gằn giọng: “Nàng nói đi, hai người các nàng là quan hệ gì! Đừng đ.á.n.h trống lảng!”

Sắc mặt Hạ Doanh đột nhiên lạnh xuống, giọng cũng trở nên mạnh mẽ.

Tang Yên nhìn, cảm thấy hình như hắn đang ghen.

Nhưng tại sao lại ghen với Giang Khắc?

Giang Khắc hiện vẫn chưa vào triều làm quan, dù là thế t.ử tương lai của Trung Nghĩa hầu phủ, lúc này cũng chẳng đáng lọt vào mắt Hoàng đế chứ?

Khoan đã?

Người ngoài cung tới?

Có người đưa tin?

Lẽ nào người đó chính là Giang Khắc?

Tang Yên nghĩ tới đây, bèn lựa lời mà đáp: “Ta với hắn thì có thể là quan hệ gì chứ? Ngay cả phi tần ta còn chẳng muốn làm, chẳng lẽ lại muốn làm Thế t.ử phi của hắn?" 

“Chưa chắc là không muốn.”

Hạ Doanh mặt sầm lại, giọng chua lè: “Chẳng phải nàng đã làm Thế t.ử phi của Giang Lăng sao? Còn vì hắn mà thủ tiết bao nhiêu năm nay? Chưa chắc nàng không yêu ai thì yêu tất cả, muốn gả cho đệ đệ của hắn. Nếu không, vì sao đến giờ nàng vẫn không muốn tái giá?”

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy. . . nàng kiên quyết thủ tiết chắc chắn phải có nguyên nhân khác.

Giang Khắc trẻ tuổi tuấn mỹ, lại là đệ đệ ruột thịt của Giang Lăng. Nếu gã đối với nàng dịu dàng ngọt ngào, chưa chắc nàng không động lòng.

Hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi, Giang gia mới chịu để nàng trở về nhà ngoại?

Xong rồi.

Nghĩ thôi mà ghen muốn c.h.ế.t.

Tang Yên nghe từng lời chua loét, cảm thấy hắn ghen đến hồ đồ, không còn chút tự tin nào với bản thân, nên mới nghĩ rằng nàng có người khác trong lòng.

Nàng cũng không so đo với hắn, chỉ an ủi: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi. Giữa ta và hắn không có tình cảm nam nữ.”

Hạ Doanh nghe vậy sắc mặt lập tức vui lên: “Thật sao?”

Tang Yên gật đầu: “Thật.”

“Thế sao hắn lại cầu trẫm ban hôn?”

Vẻ vui mừng trên mặt Hạ Doanh lại biến mất sạch, cả người trở nên lạnh lùng.

Hừ!

Tên thiếu niên ấy đúng là to gan!

Chẳng qua chỉ là đưa tin, hắn hỏi khách sáo một câu muốn ban thưởng gì, vậy mà hắn dám mở miệng xin ban hôn!

Thật là vô lý!

Tang Yên không biết chuyện bên trong, thấy hắn đổi sắc mặt liên tục thì mất sạch kiên nhẫn, giọng có chút gay gắt: “Đó là chuyện của hắn. Liên quan gì đến ta? Nam nhân trên đời này có bao giờ quan tâm đến ý kiến của nữ nhân đâu? Chỉ cần một nam nhân thích nữ nhân, muốn cưới nàng, thì nàng phải cảm kích biết ơn, vui vẻ chờ gả.”

Nói theo kiểu hiện đại chính là. . .

Ngươi rõ ràng trông rất bình thường, sao lại có thể tự tin đến vậy?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.