Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 73: Hay Ghen
Cập nhật lúc: 09/12/2025 23:10
Chương 73: Hay ghen
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hạ Doanh thả Tuyên Nhiêu xuất cung, lại ban cho một ngàn lượng vàng.
Việc này đối với tiền triều không có gì ảnh hưởng, nhưng đối với hậu cung thì chấn động vô cùng.
Đặc biệt là nhóm các phi tần vào cung từ lúc sớm nhất.
Hoàng thượng không gần nữ sắc, bọn họ cô đơn phòng không gối chiếc bao năm, nhìn tuổi tác trôi đi, sắc đẹp tàn phai, vĩnh viễn không có ngày đổi đời. Nếu được ra khỏi cung, ngược lại tốt hơn nhiều.
Dù cuộc sống bên ngoài có thể khổ, nhưng được nhìn bầu trời bên ngoài lần nữa… đã đáng để sống rồi.
Thế là, trong chốc lát, điện Thanh Ninh liền có một đoàn các phi tần đến cầu xin xuất cung.
Tang Yên từng nghĩ đến chuyện thả những nữ nhân đáng thương ấy ra khỏi cung, chỉ là nàng không ngờ việc này lại đến nhanh như vậy.
Nàng hoàn toàn không chuẩn bị kịp, chỉ có thể nói trước: "Ta sẽ truyền đạt ý của các vị với Hoàng thượng. Còn chuyện có thành hay không, ta không đảm bảo. Các vị cũng phải nghĩ cho kỹ, trong cung thanh lãnh nhưng rất yên ổn an nhàn. Còn ra khỏi cung rồi, cuộc sống của các vị sẽ như thế nào, khó mà nói trước."
"Đa tạ người nhắc nhở. Nhưng chúng thần thiếp đã nghĩ kỹ rồi, cho dù ra ngoài có gặp phải chuyện gì, cũng không hối hận."
Một vị phi t.ử đứng đầu, nước mắt lưng tròng mà nói.
Tang Yên thấy vậy, chỉ gật đầu, để họ lui xuống.
Chờ đến giờ dùng ngọ thiện, Hoàng đế như thường lệ tự mình đến mời.
Nàng liền đi theo, vừa ăn vừa nói: "Ta biết, thả một người ra và thả nhiều người ra, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Chỉ là các nàng ấy thật sự quá đáng thương. Với tình trạng của chàng, họ ở lại cũng chỉ là c.h.ế.t già trong cung. Ta không đành lòng."
Hạ Doanh đã biết chuyện các phi t.ử đến thiên điện cầu xin được xuất cung.
Hắn và nàng đang tiến triển tình cảm rất tốt, mà hắn cũng không thích những nữ nhân kia, đương nhiên không có chống đối gì: "Nếu nàng đã mở miệng, vậy thì phát lộ phiếu cho họ về nhà đi. Bất cứ ai muốn xuất cung, nàng cứ tùy theo tình hình mà sắp xếp."
Tang Yên thấy hắn đồng ý, trong lòng cao hứng không thôi: "Cảm ơn Hoàng thượng."
Tâm trạng nàng tốt lên, gắp cho hắn mấy miếng thịt, rồi không nhịn được trêu: "Hoàng thượng thật sự muốn để họ xuất cung sao? Họ đang lúc phong vận mê người, một người so với một người càng đẹp hơn. Ta vừa mở miệng một tiếng là Hoàng thượng mất nửa hậu cung đấy."
Hạ Doanh nhìn nàng, tươi cười cưng chiều: "Không sao. Một mình nàng đáng giá cả hậu cung."
Tang Yên: " . . . "
Lại bắt đầu thả thính nàng rồi.
Hoàng thượng càng ngày càng thuận miệng đấy nhé
Trong lòng nàng ngọt ngào, trên mặt lại cố ý nghiêm túc: "Vậy Hoàng thượng có thấy ta hay ghen không? Có khi ta không phải vì tốt bụng mà thả họ ra, mà là do tư tâm, do ghen tị ấy."
Hạ Doanh cười: "Vậy thì ta cầu còn không được. Đây chính là chuyện vui đủ để nổ pháo ăn mừng, là đại hỷ sự khắp chốn mừng vui."
Tang Yên: " . . . "
Thật hết nói nổi.
Ngọt đến mức không thể chê vào đâu được.
Nàng kìm nén trái tim đang rung động, lại gắp hai miếng thịt đặt trước mặt hắn: "Hoàng thượng đừng nói nữa."
Hạ Doanh nghi hoặc: "Vì sao?"
Tang Yên nhìn hắn, rất thành thật: "Vì ta sợ ta sẽ muốn hôn chàng."
Hạ Doanh: " . . . "
Hôn . . . hắn?
Cũng không phải là không được.
Nhưng hôn kiểu gì đây?
Hắn lại nhớ đến khi còn bé nhìn thấy cảnh tượng kia trong tẩm điện của Tiên đế, bọn họ răng môi quấn quít, còn tự tay đút cho nhau ăn, thôi thôi không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ đến là hắn bắt đầu hơi buồn nôn.
Hắn sợ rằng hắn không thế tiếp nhận được.
Nhưng đó là với người khác . . . với nàng chắc sẽ không giống chứ?
Hắn nhìn đôi môi nàng, màu sắc đỏ hồng, hình dáng đẹp mắt, mịn màng đầy đặn, hàm răng xinh xắn, diện mạo nàng vốn đã rất đẹp, hôn một cái sẽ có mùi vị thế nào nhỉ?
Tang Yên không biết hắn đang 'lái xe' [1], bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt, không nhịn được tự xem xét lại bản thân. . . có phải nàng quá càn rỡ rồi hay không? Hắn còn chưa từng nói muốn hôn nàng. Hôm ấy hắn bảo muốn nắm tay, cuối cùng cũng không làm. Nàng quá chủ động như vậy có bị hắn xem thường không đây?
[1] ám chỉ việc suy nghĩ những hành động ân ái.
"Ngài nhìn gì vậy?"
Nàng giả bộ bình tĩnh, gắp rau ăn, nhưng tay cầm đũa lại đang run.
Thích một người là như thế này sao?
Chỉ vì ánh mắt chăm chú của hắn mà căng thẳng đến thất thố.
Đúng là chẳng có tiền đồ gì cả.
Đang nghĩ thì . . .
Hạ Doanh lên tiếng: "Không phải nàng nói muốn hôn ta sao? Sao vẫn chưa làm?"
Tang Yên: " . . . "
Hóa ra nhìn nàng nãy giờ là đang đợi nàng hôn ư?
Trời ạ!
Nàng chỉ là nói mạnh miệng tí thôi mà.
"Cái đó . . . chẳng phải đang ăn sao?"
Nàng chột dạ, nhỏ giọng: "Ta nói đùa thôi."
Hạ Doanh vốn có chút hiếu kỳ với việc hôn Tang Yên, tuy tò mò là vậy nhưng vẫn chưa đến mức nóng lòng, nếu nàng không muốn làm, hắn cũng sẽ tôn trọng theo ý nàng, nhưng nghe thấy câu nói kia, hắn lập tức mất hứng: "Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đùa được chứ?"
Tang Yên: " . . . "
Hôn một cái thôi, mà xem là chuyện lớn ư?
Nàng nhớ đến việc nàng nói mình hay ghen, hắn lại bảo đó là đại hỉ sự đủ để thiên hạ chung vui. . . xem ra chuyện lớn trong lời Hoàng đế thật sự là chuyện lớn.
"Hoàng thượng, đừng đùa nữa."
Nàng đổi đề tài, nghiêm túc trở lại, trong mắt còn mang chút lo lắng: "Thả nhiều phi tần xuất cung một lúc như này, có ảnh hưởng đến triều thần không?"
Dù sao triều thần và hậu cung luôn dây dưa lợi ích với nhau, nàng không muốn gây thêm rắc rối cho hắn.
Hạ Doanh cũng biết việc này sẽ đưa tới dị nghị, thu liễm bản thân, nghiêm giọng: "Không sao cả. Ta sẽ trấn an một chút."
"Vậy khổ cực cho Hoàng thượng rồi."
"Miễn nàng vui là được."
"Ừm. Ta rất vui, cũng hy vọng Hoàng thượng vui."
"Thế nàng có muốn hôn ta không?"
Lại quay về chủ đề cũ.
Tang Yên nghĩ bọn họ đang ăn, trong miệng toàn là mùi thức ăn, không thích hợp thân mật, nên nói: "Đang ăn mà."
Hạ Doanh nhường một bước: "Vậy ăn xong rồi hẵng nói."
Tang Yên: " . . . "
Sự thật là, vừa ăn xong nàng đã chạy mất.
Lấy cớ đi súc miệng.
Rồi chạy một mạch không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Doanh biết nàng trốn, chỉ cười cười rồi chiều theo.
Nàng thích hắn, nàng đang tiến gần hắn . . . thế là đủ.
Còn bước xa hơn nữa, với căn bệnh kỳ quái của hắn, cứ từ từ là được.
*
Tang Yên bắt đầu chuẩn bị việc cho các phi tần xuất cung.
Hai ngày ghi danh, tổng cộng có ba mươi bảy người.
Trong đó có cả Cẩm tần Tạ Cẩm Hoa.
Thấy cái tên ấy, nàng ngạc nhiên: Chẳng phải đây là tiểu cô nương cầu xin tha thứ cho Lệ phi sao? Nàng ấy mới nhập cung chưa bao lâu mà? Chưa gì đã tuyệt vọng muốn rời đi?
Thật bất ngờ.
Nàng đặt danh sách xuống, sai người mời nàng ấy đến.
Khi Tạ Cẩm Hoa đến, nàng ấy thần sắc khẩn trương, rất sợ Tang Yên sẽ không cho mình xuất cung.
"Tang chủ tử, người gọi ta đến đây, là có chuyện gì sao?"
Tiểu cô nương cúi đầu cung kính, cẩn trọng từng chút, tự hạ thấp mình.
Tang Yên nhìn thấy, mỉm cười hòa nhã: "Không có chuyện gì đâu. Ngươi ngồi xuống trước đã."
Tạ Cẩm Hoa hoang mang sợ sệt ngồi xuống.
Tang Yên nói tiếp: "Là thế này, ta thấy tên ngươi được ghi trong danh sách xuất, nên thấy hơi bất ngờ. Tuổi ngươi còn quá trẻ, sao lại nghĩ đến việc xuất cung? Có phải người khác nói gì ngươi không? Hay là có nào khi dễ ngươi?"
Theo nàng biết, trong số các phi tần cùng nhập cung đợt ấy, chỉ có mình Tạ Cẩm Hoa muốn ra ngoài.
Những người khác tự tin vào nhan sắc, vẫn còn muốn thử vận mệnh một phen.
Tạ Cẩm Hoa đoán được chuyện này, cũng đã chuẩn bị sẵn những gì muốn nói, bèn kể hết ra: "Đa tạ Tang chủ t.ử quan tâm. Không ai khi dễ ta cả, là tự ta ta muốn xuất cung. Ta hiểu rõ người và Hoàng thượng được ông trời tác hợp, ân ái có thừa, thật sự rất ngưỡng mộ. Ta tự biết mình không có phúc phần này, cũng không dám vọng tưởng điều chi, chỉ cầu được xuất cung. Mong Tang chủ t.ử thành toàn."
Nàng ấy nhìn rõ tất cả, sống cũng rất tỉnh táo.
Tang Yên vẫn luôn tán thưởng nàng ấy: sống có tình có nghĩa, cầu xin tha thứ cho Lệ phi; nay còn tỉnh táo sáng suốt tự nguyện xin xuất cung, quả thật là một người rất tốt.
