Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 74: Xảo Quyệt
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:39
Chương 74: Xảo quyệt
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
"Nếu đây là mong muốn thật sự của ngươi, đương nhiên không có gì là không được."
"Đa tạ Tang chủ tử. Người là ân nhân của ta, ta sẽ ghi nhớ cả đời."
Tạ Cẩm Hoa lập tức tạ ơn, như thể sợ Tang Yên đổi ý.
Tang Yên càng chắc rằng nàng ấy thật tâm muốn xuất cung, cườ nói: "Tất cả đều là nhờ Hoàng thượng nhân từ, ngươi có cảm ơn thì cũng hãy cảm ơn Hoàng thượng."
Nàng chỉ động một chút miệng lưỡi, còn Hoàng đế thì hẳn phải chịu không ít áp lực.
Tạ Cẩm Hoa gật đầu: "Vâng. Người với Hoàng thượng đều là ân nhân của ta. Taxuất cung rồi, nhất định ngày đêm cầu phúc cho người và Hoàng thượng."
Tang Yên: " . . . "
Quá biết nói chuyện.
Nàng bật cười, đổi đề tài: "Ra khỏi cung rồi, ngươi có tính toán gì không? Ta nhớ ngươi còn có một người ca ca. Có thể nhờ cậy hắn tìm cho ngươi một mối hôn sự. Nếu có khó khăn gì, cũng có thể gửi thư đến Tuyên phủ."
Tuyên Nhiêu sau khi ra cung đã trở về Tuyên gia.
Tuyên gia không còn vẻ vang như xưa, nhưng Tuyên Nhiêu từng nói với nàng là nàng ấy sẽ mở tửu lâu, nuôi dạy ấu đệ, trọng chấn gia tộc.
Tang Yên tin nàng ấy sẽ làm được.
Tạ Cẩm Hoa hiểu đây là sự bảo đảm mà Tang Yên đang cho mình, cảm động đến mức quỳ xuống: "Tạ ơn Tang chủ tử. Người thật sự là Bồ Tát sống."
Tang Yên thấy nàng ấy hiểu lời mình, rất hài lòng, tự tay nâng dậy: "Thế gian này, phận nữ nhi luôn phải chịu nhiều khổ sở, nguyện cho chúng ta đều có thể giúp đỡ nhau, bình an thuận lợi."
Tạ Cẩm Hoa lại hành lễ, trịnh trọng nói: "Lời người dạy, ta nhất định ghi nhớ."
Tang Yên trò chuyện với nàng ấy thêm một lúc rồi tiễn ra ngoài.
Mặt trời gần xuống núi.
Nàng nhìn tiểu cô nương rời đi, rồi nhìn người ở các cung đang tất bật thu xếp hành lý cho những phi tần sắp rời cung, không khỏi cảm thán: Đợi các phi tần này đi hết, hoàng cung sẽ càng cô quạnh hơn.
Còn nàng thì sao?
Thật sự cam lòng ở lại nơi hậu cung này cả đời ư?
Trong thoáng chốc buồn bã thất thần . . .
Tiểu Quý T.ử khe khẽ gọi: "Tang chủ tử? Tang chủ tử?"
Tang Yên hoàn hồn, nhìn y: "Sao vậy?"
Tiểu Quý T.ử liếc quanh một vòng, thần thần bí bí nói nhỏ: "Nô tài thấy Vạn giám chính rồi."
Y vẫn nhớ chuyện Tang Yên từng đến Khâm Thiên Giám tìm người.
Tang Yên vừa nghe liền nổi hứng: "Ông ấy ở đâu? Vào cung từ khi nào? Hoàng thượng triệu ông ấy vào cung sao? Vì việc gì?"
Nàng hoàn toàn không hay biết chuyện này, hẳn là triệu kiến trong bí mật, có khi nào Hoàng đế đang đề phòng nàng?
Tiểu Quý T.ử nói: "Nô tài không rõ. Chắc giờ vẫn còn ở Khâm Thiên Giám. Nô tài thấy Bùi công công bên chủ điện một mình đi về phía Khâm Thiên Giám nên mới tò mò đi theo xem thử."
"Ngươi làm tốt lắm."
Tang Yên tán thưởng một câu, rồi cất bước: "Đi, chúng ta đến xem."
Khâm Thiên Giám.
Vạn Chương tùy ý ngồi dưới đất, sau lưng là chiếc nhuyễn tháp, nhưng hắn chỉ uể oải dựa lưng vào, uống rượu, lật xem sách thiên tượng, vừa xem vừa cười.
Bỗng tiếng động ngoài cửa vang lên.
Ông nhìn sang, thấy là Tang Yên, liền hất hất tóc trước trán, mỉm cười: "Tang cô nương, lâu rồi không gặp."
Tang Yên cũng cười đáp lại: "Vạn tiên sinh, lâu rồi không gặp."
Nàng đi đến, đá vò rượu trên đất sang một bên, ngồi xổm trước bàn, đi thẳng vào vấn đề: "Hoàng thượng truyền tiên sinh vào cung . . . có phải để hỏi chuyện đêm hôm đó bị sét đ.á.n.h không?"
Thật ra thì nàng có chú ý đến nguyên nhân sét đánh. Vị thị vệ kia hôm đó mang theo đao, trên đao có vật sắc bằng kim loại, mà kim loại thì dẫn sét.
Nhưng đó chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến sét đánh.
Thế gian nhiều chuyện huyền bí vượt quá hiểu biết của người thường.
Nên nàng muốn nghe thử quan điểm của Vạn Chương.
Vạn Chương uống một ngụm rượu, không nói gì, chỉ lật vài trang sách đưa cho nàng xem.
Tang Yên nhìn vào, toàn là chữ phồn thể, lại còn là những chữ rất khó, nàng không hiểu nổi chữ nào.
"Tiên sinh, đây là ý gì?"
"Nếu không hiểu, thì không hiểu thôi."
Vạn Chương gật gù cảm thán: "Đời người ấy mà, khó được hồ đồ."
Tang Yên không hài lòng, cau mày, giọng cứng lại: "Nhưng ta không muốn hồ đồ. Tiên sinh hà tất đem suy nghĩ của mình áp lên người khác? Ta chỉ muốn biết. Bao gồm cả việc xem tướng của ta nữa. Ta biết tiên sinh biết hết. Mong tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc."
Nói đến câu cuối, nàng cúi đầu, chân thành thỉnh cầu.
Nhưng Vạn Chương nhìn nàng, lắc đầu, ánh mắt trở nên từ bi: "Tang cô nương, không phải ta không muốn nói, mà là không thể nói."
Tang Yên: " . . . "
Trời ạ
Tốn công uổng phí cảm tình.
Đám người cổ đại này thật cố chấp.
Họ đã quyết không nói, có g.i.ế.c cũng không nói.
Đó là nguyên tắc, là đạo của họ.
"Vậy ta đổi câu hỏi. Ta sẽ không gây hại cho Hoàng thượng chứ?"
"Tang cô nương tâm địa thuần lương, lại ôm lòng thương chúng sanh, tại sao lại có nỗi lo ấy?"
Câu trả lời kiểu gì vậy?
Liên quan gì đến thiên hạ chúng sanh?
Nàng chỉ không muốn làm tổn thương Hoàng đế thôi.
Tên Vạn Chương này đúng là quá xảo quyệt!
Một câu hữu dụng cũng không nói!
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng thượng . . ."
Bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Quý T.ử hoảng hốt nhắc nhở.
Tang Yên nghe thấy, thầm nghĩ: Hoàng đế đến nhanh vậy, phỏng chừng là Vạn Chương nói gì đó rồi? Hay là ta thử gạt một chút?
Nghĩ vậy, nàng bước nhanh ra ngoài, định chặn lại không cho hai người gặp nhau, để tiện cho nàng phát huy.
“Hoàng thượng, sao chàng lại đến đây?”
Nàng đóng cửa điện lại, đứng ngăn ngoài cửa để hai người họ không có cơ hội gặp mặt, rồi trầm giọng nói: "Hoàng thượng đến muộn rồi, ta đã nói hết mọi thứ với Vạn Chương."
Hạ Doanh nghe vậy, trong tim khẽ thắt, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: "Ồ, ông ta đã nói gì rồi?"
Tang Yên nói bừa: “Chuyện mà Hoàng thượng lo lắng, đều nói hết rồi.”
Hạ Doanh nghe xong vẫn không mắc lừa: “Thế thì, trẫm lo lắng điều gì?”
“Tất nhiên là chuyện tướng mạo của ta.”
“Tướng mạo của nàng thì có gì đặc biệt sao?”
“. . .”
C.h.ế.t tiệt.
Tên cẩu Hoàng đế này đạo hạnh cao thật!
Nàng không đấu lại nổi, chẳng bịa thêm được gì, cả giận: “Tại sao ta phải nói cho chàng biết?”
Hạ Doanh thấy vậy liền hiểu nàng chẳng biết gì, không nhịn được ung dung cười một tiếng: “Nàng không muốn nói thì thôi. Chỉ là trẫm còn có chuyện phải nói với Vạn giám chính.”
Nói rồi, hắn nhìn sang Bùi Mộ Dương, phân phó: “Đưa nàng về.”
Tang Yên biết mình không moi được tin gì, cũng không buồn ở lại nữa, lạnh giọng: “Rắn chuột chung một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, ai thèm nghe!”
Rồi nàng hất mặt bỏ đi.
Hạ Doanh nghe cũng không giận, cười mỉm nhìn nàng rời khỏi, đợi đến khi bóng nàng mất hút mới đẩy cửa điện, bước vào.
Vạn Nhạc vẫn đang uống rượu. thấy hoàng đế vào, phê bình: “Ngươi căng thẳng quá. Cứ như vậy, sớm muộn gì cũng không giấu được nàng.”
Hạ Doanh mặt lạnh, trách tôi: “Không phải do ngươi uống rượu làm hỏng chuyện sao.”
Vạn Nhạc không phục: “Ta làm hỏng chuyện khi nào? Rõ ràng là Hoàng thượng có tật giật mình.”
“Bớt nói nhảm đi!”
Hạ Doanh không tranh cãi với ông ấy nữa, hỏi thẳng: “Đêm hôm đó thiên lôi đ.á.n.h xuống có gì bất thường, ngươi nhìn ra được gì không?”
Vạn Nhạc không trả lời trực tiếp vấn đề này, mà nói: “Sao t.ử vi [1] vẫn ổn định. Hoàng thượng có thể yên tâm.”
[1] Sao T.ử Vi Đế Vương, còn được gọi là sao T.ử Vi hay "Đậu Chủ" là một khái niệm quan trọng trong thiên văn học và bói toán Trung Quốc cổ đại. Tên gọi của nó bắt nguồn từ T.ử Vi Cung , nơi ở của Thiên Đế, và sau này trở thành biểu tượng của hoàng đế. [1]Trong thiên văn học, nó tương ứng với Polaris ( Alpha Ursae Minoris ), ngôi sao sáng nhất gần Cực Bắc, xung quanh chòm sao Đại Hùng quay quanh; trong chiêm tinh học Trung Quốc, nó là ngôi sao cốt lõi của hệ thống T.ử Vi Đấu Thư , thuộc hành Thổ, tượng trưng cho quyền lực và địa vị.
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn đâu có hỏi cái đó.
Nhưng biết được vậy cũng khiến hắn nhẹ lòng phần nào.
Chỉ cần hắn không có chuyện gì, hắn mới có khả năng bảo vệ nàng.
“Còn nàng ấy thì sao? Trẫm đến Long Thiền tự cầu phúc cho nàng, chép kinh cho nàng, thậm chí nguyện mang phúc khí của trẫm chia cho nàng . . . tướng mạo của nàng có thay đổi gì không?”
Đó mới là điều hắn muốn biết nhất.
Vạn Chương lắc đầu.
Hạ Doanh sầm mặt: “Sao có thể không thay đổi? Chẳng lẽ nhất Huyền đại sư đang lừa trẫm?”
Vạn Chương không đáp, hiếm khi thần sắc nghiêm túc: “Hoàng thượng, đừng chấp niệm nữa. Nên buông thì buông. Đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi mới có thể sống lại.”
Hạ Doanh hơi nheo mắt: “Có ý gì?”
Vạn Nhạc uống thêm một ngụm, đứng dậy, rồi nằm lên nhuyễn tháp, ung dung nhắm mắt: “Đến lúc ấy, Hoàng thượng sẽ tự khắc hiểu.”
Vừa nói vừa cười ha ha, dáng vẻ nửa điên nửa tỉnh, nửa vui nửa buồn: “Thiện tai, thiện tai, đi thôi, đi thôi. Đây cũng là điều cuối cùng ta có thể làm vì họ Hạ.”
