Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 75: Mong Cầu
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:40
Chương 75: Mong cầu
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên trở về điện phụ của Thanh Ninh điện.
Không ngờ lại thấy Tang Nhược Thủy ở bên trong.
Người này mỗi lần xuất hiện là chẳng có chuyện gì tốt.
Không biết lần này lại gặp rắc rối gì nữa.
Nghĩ vậy, nàng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tang Nhược Thủy vành mắt đỏ hoe, như thể gặp chuyện gì đau lòng, giọng nói cũng đầy tủi thân: “Ta không thể đến sao? Chúng ta là tỷ muội ruột, ngay cả đến đây ta cũng không có tư cách sao?”
Đấy, lại bắt đầu bắt cóc đạo đức [1].
[1] Dựa vào đạo đức ép người khác làm chuyện người đó không muốn.
“Ngươi biết, ta không có ý đó.”
Tang Yên bất đắc dĩ, nhìn nàng ta thê t.h.ả.m như vậy, vội chuyển đề tài: “Ngươi bị làm sao thế?”
Nghe vậy, Tang Nhược Thủy liền òa khóc.
Tang Yên bị nàng ta khóc đến đau đầu: “Được rồi, khóc cái gì? Có chuyện thì nói.”
Tang Nhược Thủy vừa khóc vừa nói: “Tỷ tỷ, phụ thân xảy ra chuyện rồi.”
Tang Yên: “. . .”
Phụ thân của nguyên chủ không phải đang diệt châu chấu ở Ô châu sao?
Làm sao gặp chuyện?
Làm không tốt nhiệm vụ?
“Chuyện gì? Nói rõ ra xem nào.”
Nàng giục.
Tang Nhược Thủy tiếp tục nói: “Ta vừa nhận được thư từ nhà, phụ thân ở Ô châu bị ám sát, sống c.h.ế.t không rõ.”
Tang Yên giật mình: “Sao lại như vậy? Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Hung thủ là ai?”
Tang Nhược Thủy lắc đầu: “Không biết. Nhưng Hoàng thượng hẳn là biết.”
Tang Yên lập tức sai người đi mời Hoàng đế.
Hạ Doanh đến nơi, nhìn thấy Tang Nhược Thủy đang khóc, liền hiểu chuyện phụ thân của Tang Yên bị ám sát đã bị lộ.
Sắc mặt hắn tối sầm, lạnh giọng: “Tang phi, đây là Thanh Ninh điện, không phải muốn nói gì thì nói.”
Tang Yên biết hắn đang trách tội, cũng không bênh Tang Nhược Thủy, chỉ nói: “Hoàng thượng, Nhược Thủy nói phụ thân ta bị ám sát. Hiện giờ thế nào rồi?”
Hạ Doanh phất tay bảo Tang Nhược Thủy lui xuống, rồi nói thật: “Vẫn còn đang hôn mê.”
“Có nguy hiểm không?”
“Vết thương lệch tim một chút, chắc hẳn sẽ qua khỏi.”
“Tại sao hoàng thượng không nói với ta?”
“Nói với nàng, nàng lại lo lắng cho ông ta. Ta đau lòng.”
Thực ra hắn đau lòng là một chuyện, nhưng không muốn nàng nhớ đến người khác mới là thật.
Cho dù đó là phụ thân nàng, hắn cũng không muốn nàng đặt quá nhiều tâm tư lên người đó.
Tang Yên không biết suy nghĩ thật của hắn, cảm động nói: “Hoàng thượng suy nghĩ cho ta, ta rất vui. Chỉ là phận làm con, phụ thân bị thương hôn mê, ta ở đây cười nói thong dong oanh oanh yến yến, vẫn thấy có chút không phải.”
Dù nàng không phải con gái của Tang Khôn, nhưng dù sao đang mang thân phận của con gái người ta.
Nơm nớp lo sợ cả ngày thì không đến nổi, nhưng bề ngoài thì vẫn phải làm.
Hạ Doanh thấy thái độ nàng dịu lại, cũng nhận lỗi: “Là trẫm không đúng.”
Tang Yên không quan tâm việc đúng sai, lại hỏi: “Đã điều tra được nguyên nhân chưa?”
“Vẫn đang điều tra. Giao cho Tạ Toại xử lý. Địa bàn của hắn rất gần Ô châu, lại nhanh nhạy khôn khéo, thủ đoạn mạnh mẽ, sẽ sớm có kết quả. Nàng yên tâm, kẻ dám động đến ông ta, trẫm tuyệt đối không bỏ qua.”
“Oan có đầu, nợ có chủ cứ điều tra rõ ràng rồi hãy nói.”
Tang Yên chưa nắm rõ toàn bộ sự việc, nên không đ.á.n.h giá.
Họ chỉ có thể chờ kết quả điều tra.
Một mực chờ suốt ba ngày.
Tang Khôn đã tỉnh lại được Tạ Toại hộ tống về Kinh, đồng thời báo cáo kết quả vụ án.
Tang Yên cũng gặp y ở Thanh Ninh điện.
Trông y và Tạ Cẩm Hoa không giống nhau chút nào, Tạ Cẩm Hoa đầy đặn đáng yêu, Tạ Toại lại mang hình thể nhỏ gầy, tay dài chân dài, gương mặt cũng gầy gò, màu da thì trắng đến mức bất thường, thật ra y không hề xấu, nhưng nhìn qua một chút lại có cảm giác như ma quỷ.
Y quỳ xuống trần thuật vụ án: "Thần đã tra rõ vụ án, khi Tang Khôn ở Ô châu diệt trừ châu chấu, đã mua năm nghìn con vịt từ trong tay của một thương hộ, nhưng cố ý ép giá xuống thấp, lại khất nợ thương hộ ấy rất nhiều tiền. Thương hộ vốn đã phải vay mượn để sống cho qua ngày, muốn dựa vào cuộc làm ăn lần này để đông sơn tái khởi, vực lại cơ nghiệp, kết quả là mộng đẹp vỡ tan, thê t.ử cũng vì khó sinh mà c.h.ế.t, hắn uất hận nên mới thuê sát thủ hành thích."
Hạ Doanh ngồi trên long tháp, tay xoa xoa trán, hỏi: “Tang Khôn nói thế nào?”
Tạ Toại đáp: “Ông ta đã chính miệng thừa nhận bản phân không làm tròn bổn phận.”
“Thương hộ kia thì sao?”
“Đã sợ tội tự sát.”
“Kẻ hành thích?”
“Thần đã vẽ ra chân dung, nhất định sẽ bắt về quy án.”
Dường như chẳng có gì bất thường.
Tang Yên đứng nghe một bên, nhưng trong lòng lại thấy ngờ vực.
Tại sao lại đúng lúc thương hộ đặt hết hy vọng vào lứa vịt này?
Lại đúng lúc vợ hắn qua đời vì khó sinh, khiến hắn tuyệt vọng?
Lại còn sợ tội tự sát?
Đang nghĩ ngợi, nàng nghe Hoàng đế hỏi: “Ngươi cũng cho rằng vụ án kết thúc như vậy?”
Tạ Toại lắc đầu: “Thần cho rằng vẫn có nội tình chưa được phơi bày.”
Hạ Doanh vừa lòng nở nụ cười: “Nói thử xem.”
Hắn cũng nghĩ giống Tang Yên . . . đúng là mọi thứ quá mức trùng hợp.
Tạ Toại nói: "Một thương hộ bình thường sao dám thuê người g.i.ế.c một đại thần đương triều? Quá to gan! Mà sát thủ bình thường cũng không dám nhận loại việc này. Tuy nói dưới sức ép của tiền bạc, tất có kẻ dám liều, nhưng nếu thương hộ có số tiền lớn như vậy, tại sao lại không dùng nó để đông sơn tái khởi chứ? Cho nên, chắc chắn phía sau vụ án này còn có người khác nhúng tay vào."
Hạ Doanh gật đầu đầy tán thưởng: “Đã như thế, trọng điểm vụ án sẽ nằm ở tên sát thủ kia. Ngươi âm thầm điều tra cho kỹ. Lui xuống đi.”
“Thần tuân chỉ.”
Tạ Toại đứng dậy chuẩn bị cáo lui, nhưng chợt nhớ một chuyện, liền quỳ xuống lần nữa: “Hoàng thượng, thần nghe nói thần muội đã được cho xuất cung?”
Hạ Doanh lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Sắc mặt Tạ Toại trở nên căng thẳng: “Chẳng lẽ thần muội làm không tốt?”
Hạ Doanh lắc đầu: “Không phải.”
Tạ Toại hơi yên tâm, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ thất vọng: “Vậy tại sao Hoàng thượng lại cho phép muội ấy xuất cung? Thần ở nơi xa, ngày đêm không quên ơn Hoàng thượng cất nhắc, nên mới đưa muội ấy vào cung, để sinh hạ hoàng tự cho Hoàng thượng . . .”
“Tạ ái khanh . . .”
Hạ Doanh cắt lời, hỏi ngược lại: “Trẫm chỉ có một trái tim, chỉ có thể cho một người. Như vậy, khanh còn muốn muội muội của mình ở lại trong cung sao?”
Tạ Toại thật sự nghĩ thế.
Y sinh ra trong nghèo khó, từ nhỏ đã đói rét triền miên, là Hoàng đế thu lại Mẫn châu rồi cứu y khi y sắp c.h.ế.t đói, ban cho y cơ hội làm quan.
Hạ Doanh vừa là Hoàng đế, vừa là đại ân nhân của y.
Hoàng đế quyền cao chức trọng, giàu có khắp bốn bể.
Điều duy nhất y có thể làm là đưa muội muội vào cung, sinh Hoàng tự cho hoàng đế, để báo đáp ân tình.
“Hoàng thượng lo việc thiên hạ, thần muội sao dám xa xỉ mong cầu trái tim của người?”
Y căn bản không cần muội muội mình có được tình cảm của Hoàng đế.
Sứ mệnh của muội muội y là sinh hoàng tự.
Hạ Doanh bị lời nói đó chặn đến nghẹn lời.
Tang Yên nhìn cảnh ấy, liền lên tiếng: “Đại nhân, muội muội ngươi chưa từng cầu xin tình cảm của Hoàng thượng. Chính vì vậy, nàng ấy càng nên được tự do. Nàng không phù hợp với hậu cung.”
Tạ Toại biết chút chuyện trong cung, cũng biết thân phận Tang Yên, lập tức nói: "Chắc hắn tiểu thư đây là người được Hoàng đế sủng ái? Nếu đã được thánh tâm, thì phải biết cảm tạ ơn đức, sao có thể ghen tuông đến mức này?"
T giống hệt đám đại thần bên ngoài, cho rằng Hoàng đế đuổi phi tần ra khỏi cung là vì Tang Yên.
Tang Yên lại phải gánh nồi oan.
“Xin Hoàng thượng suy xét.”
Tạ Toại cúi đầu thật sâu, trịnh trọng nói: “Xin hoàng thượng lưu lại hậu phi, để sớm sinh hoàng tự.”
Tang Yên vốn thích Tạ Cẩm Hoa, nên cũng có chút thiện cảm với Tạ Toại. Nhưng giờ thấy y thúc ép sinh con giống như các đại thần cổ hủ khác, nàng chẳng muốn nói thêm nữa.
Hạ Doanh thì càng mất kiên nhẫn, đang định nổi giận. . .
Bùi Mộ Dương bước lên, khẽ nói bên tai hắn: “Hoàng thượng, Tạ thị đến rồi.”
Hạ Doanh mặt lạnh: “Cho nàng vào.”
Không lâu sau.
Tạ Cẩm Hoa bước vào điện.
Nàng ấy đỏ hoe mắt, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô. Quỳ xuống bên cạnh Tạ Toại, vừa mở miệng đã nghẹn ngào cầu xin:
“Ca ca, muội muốn về nhà. Ca ca, đừng để muội ở lại đây nữa.”
